(*giết người trụ tâm: muốn nhanh chóng tiêu diệt ý chí phản kháng của một người thì phải giết ch*t người đó về mặt tinh thần và tâm lý, để người đó tuyệt vọng về sự cố chấp của mình sẽ dẫn đến suy sụp tinh thần, không thể tiếp tục chống cự, chỉ có thể tuân theo)
Chốc lát sau Cố Đông đã ngủ rồi, Sở Du Ninh cũng không biết chỉ có khi ôm cô Cố Đông mới có thể an ổn ngủ một lát, loại chuyện này sau khi cô bị Cố Nam bắt cóc thì càng thêm nghiêm trọng, nhưng mà Cố Đông chưa bao giờ nói với cô.
Không ngoài dự liệu của Sở Du Ninh Nam Tương thật sự thực thảm, nếu không phải bận tâm tới sự uy hiếp của Tiêu Hồn Động thì có lẽ Nam Tương không chừng thật sự sẽ bị Tư Đế Văn chơi chết.
Mà Nam Tương thì sao, mãi cho đến một khắc trước khi Tư Đế Văn cắm vào thì cô ta vẫn còn hy vọng xa vời Cố Đông sẽ tới cứu cô ta, nhưng cái mà cô ta chờ được chỉ là Tư Đế Văn phát t.iết.
Khi người đàn bà trông như đàn ông báo cáo tình trạng của Nam Tương lúc đó thì Sở Du Ninh chỉ biết lắc đầu, toàn bộ đầu óc của cái đồ ngu xuẩn này có lẽ đều là những tình tiết ngược luyến tình thâm. Cũng đúng, nếu không nhận được sự công nhận của Cố Đông thì nhất định sẽ phải hối hận, cô ta hao hết trăm cay ngàn đắng, xa xôi vạn dặm đi vào Tiêu Hồn Động sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Thật ra Sở Du Ninh cũng không quá hiểu được, cũng đã là mạt thế rồi vì sao mà phụ nữ lại còn phải đắm chìm vào kênh ngôn tình không chịu đối mặt với hiện thực chứ? Đổi một cách sống khác không tốt hơn sao?
Vốn dĩ Sở Du Ninh còn có ý định bồi dưỡng cô ta thành một quân cờ hữu dụng, nhưng bây giờ xem ra nếu thật sự đẩy cô ta đến cái vị trí kia thì cũng sẽ đưa tới rất nhiều phiền phức không cần thiết.
Loại đồ vật được gọi là quân cờ này, không cần phải có nhiều trung thành nhưng thông minh là điều cần thiết, bởi vì chỉ có quân cờ thông minh thì mới biết được điều gì nên làm, điều gì là không nên làm, từ đó mới phân biệt được ưu điểm và nhược điểm.
Tay Sở Du Ninh gõ gõ cái bàn: “Đi, tìm một người phụ nữ xinh đẹp và thông minh huấn luyện trước, chờ tới khi ép khô giá trị lợi dụng của Nam Tương rồi thì cấy ghép dị năng biến hình qua là được.”
Ánh mắt người phụ nữ trông như đàn ông sáng ngời, thế mà còn có kiểu hành động như này… ây… được rồi, cũng chỉ có Sở Du Ninh dám làm như vậy.
Đầu tiên, cho dù cô có làm gì với Nam Tương thì Cố Đông cũng sẽ không để ý, cũng sẽ không cảm thấy cô ác độc. Tiếp theo… cũng chỉ có cô mới có thể bảo được tiến sĩ K làm phẫu thuật cho Nam Tương.
Cho nên Nam Tương này… là ngàn dặm tới đưa dị năng à?
Tất nhiên nếu như cô ta có thể thông minh một chút thì cho dù là ông chủ hay là Sở Du Ninh cũng đều sẽ không bạc đãi cô ta, sẽ bồi dưỡng cô ta thành Hân tỷ thứ hai cũng không thành vấn đề, nhưng cố tình cô ta lại không hiểu được vị trí của mình.
“Trước khi tìm và bồi dưỡng được người thích hợp thì đừng để cô ta chết…” Đã chết rồi thì dị năng sẽ không còn mới, kể cả có cấy ghép vào thì khả năng trưởng thành cũng không cao. “Còn về Tư Đế Văn kia…” Sở Du Ninh lạnh lùng cười:
“Nhớ rõ đưa một tờ giấy cho hắn, một đêm của phụ nữ biến hình không phải ai cũng mua nổi, tiền thuốc men cũng phải tính vào, nhớ rõ lúc đưa thì phải gióng trống khua chiêng đưa, nháo cho tất cả mọi người đều biết là tốt nhất! Miễn cho hắn quyt nợ.”
Người phụ nữ trông như đàn ông cười: “Đã hiểu!”
Cô ta cực kỳ thích người cấp trên Sở Du Ninh này, mỗi một mệnh lệnh của cô đều có thể gãi đúng vào trái tim của cô ta, cho dù là minh bạch hay là âm hiểm, cho dù là chính nghĩa hay là xấu xa, hoàn toàn chỉ xem hiệu quả mà không bám vào khuôn mẫu nào cả, nghe thôi đã thấy hăng hái rồi.
Khi cô ta gọi người trị thương cho Nam Tương thì cô ta vẫn đang làm bộ dáng hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn người tới, muốn nói lại thôi để tìm hiểu Cố Đông đang làm gì, loại phụ nữ này dị năng giả chữa trị gặp nhiều rồi, cũng chẳng buồn suy xét tâm tình của cô ta, nói thẳng tối hôm qua Cố Đông ở bên Sở Du Ninh, đến tận giữa trưa mới xuất hiện.
Giết người tru tâm cũng chỉ cần như vậy, Nam Tương bị Tư Đế Văn ngược đủ các kiểu mà Cố Đông lại nùng tình mật ý bên Sở Du Ninh, đừng nói Nam Tương là một cô ả não tàn chỉ quan tâm chuyện yêu đương, đến cả một người phụ nữ bình thường cũng chịu không nổi có đúng không?
Mắt Nam Tương đỏ ửng, vẻ mặt tuyệt vọng, nhất định là do Sở Du Ninh quấn lấy Cố Đông không cho anh tới cứu cô ta, anh sẽ hối hận, nhất định anh sẽ phải hối hận!
Nhưng cho dù nói như thế nào, Nam Tương rơi vào tình trạng này cũng không như Trần Dật mắng Sở Du Ninh là tiện nhân, và hận Sở Du Ninh, nhưng… thế này thì cũng có ích lợi gì đâu…