Thẩm Hạo Nguyệt không nghĩ rằng Sở Du Ninh sẽ nói như vậy: “Ninh Ninh…” Mắt cô ta đỏ ửng.
Sở Du Ninh cười, vừa cố gắng kéo dài thời gian, vừa chuyển nhanh trong lòng nghĩ cách để xử lý chuyện này thật ổn thỏa, bỗng nhiên ánh mắt cô thầm lóe lên: “Chị… có bao giờ chị nghĩ tới, mạt thế cũng đã ba năm, bên cạnh em cũng có rất nhiều đàn ông nhưng vì sao mà cho tới bây giờ cũng chưa từng mang thai?”
Thẩm Hạo Nguyệt sửng sốt: “Vì… Vì sao?” Cô ta hỏi theo bản năng.
“Chị đã từng nghe nói người có dị năng biến hình mang thai bao giờ chưa?” Sở Du Ninh nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Hạo Nguyệt giống như hiểu cái gì, nhưng mà: “Vậy… vậy thì thế nào?” Thẩm Hạo Nguyệt tính kế cho hai người ở bên nhau vốn cũng không phải là để Sở Du Ninh sinh con cho Tưởng Thanh Vũ.
Sở Du Ninh cười đi tới bên người Thẩm Hạo Nguyệt: “Tuy rằng em rất xem thường Trần Dật, nhưng… cô ta nói cũng không sai, đời sau của anh rể có liên quan đến lợi ích của toàn bộ Hoa Hạ”
Thẩm Hạo Nguyệt khựng lại, cô ta yêu Tưởng Thanh Vũ, tất nhiên mọi việc đều là nhìn từ góc độ của anh, anh là một người đàn ông rất truyền thống, đừng nhìn chỉ vì anh chưa bao giờ nhắc đến, nhưng nếu như không có một đứa con của chính mình có lẽ anh cũng sẽ cảm thấy nuối tiếc đúng không?
Thấy Thẩm Hạo Nguyệt chần chừ, Sở Du Ninh biết bước đầu tiên đã thành công, lợi dụng lợi ích của Tưởng Thanh Vũ để bình ổn Thẩm Hạo Nguyệt trước, tiếp theo chính là đối phó với Tưởng Thanh Vũ: “Chị… cơ thể của chị như thế nào tất cả mọi người đều rất rõ ràng, nếu như chị ly hôn với anh rể thì chị nên đi đâu bây giờ? Đúng là em đã nói Sở gia có thể nuôi được hai chị em hai người nhưng mà…”
Mắt Sở Du Ninh hơi ướt, nhìn qua có vẻ như đang đau lòng cho Thẩm Hạo Nguyệt: “Cho dù là mạt thế rồi nhưng chị cũng không thể chỉ sống thôi chứ? Chị thật sự định sống cô đơn cả quãng đời còn lại sao?”
Sở Du Ninh nói làm ánh mắt Tưởng Thanh Vũ đột nhiên chợt lóe, nói thật, từ khi anh đính hôn với Thẩm Hạo Nguyệt thì Thẩm Hạo Nguyệt chưa từng có một lúc nào mà không làm tốt bổn phận của mình.
Cho dù anh vẫn luôn rất bận rộn không thể về nhà mỗi ngày hay là người Tưởng gia hung hãn thì cô ta cũng chưa từng có một câu oán hận, cũng chưa từng nói xấu một câu về người Tưởng gia ở trước mặt anh, ngay cả chuyện lần này lỗi Sở Du Ninh vào cũng là vì anh cho nên cô ta mới có thể làm như vậy.
Thẩm Hạo Nguyệt là một người phụ nữ, thân thể lại còn không tốt, anh thật sự nhẫn tâm nhìn cô ta sống cô độc sống quãng đời còn lại sao? Nhưng mà… Sở Du Ninh phải làm sao bây giờ? Anh đã chạm vào cô rồi chẳng lẽ không thể đưa ra một lời giải thích nào sao?
Cảm giác được tầm mắt của Tưởng Thanh Vũ hướng về phía mình, Sở Du Ninh cười: “Em nói rồi, em sẽ để K làm cho chị thụ tinh trong ống nghiệm, sau này chị sẽ có một đứa con thuộc về chị và anh rể, như vậy thì có thể giải quyết được vấn đề con nối dõi rồi, còn về hôn nhân của hai người…”
Sở Du Ninh giữ chặt tay Thẩm Hạo Nguyệt: “Vì để có thể cho đứa trẻ một cái gia đình hoàn chỉnh thì em cảm thấy không ly hôn vẫn tốt hơn.”
Sở Du Ninh nói xong hiện trường lại rơi vào im lặng, đúng là không thể không nói… cô sắp xếp quá hợp tình hợp lý, không có gì sai cả, tuy rằng Thẩm Hạo Nguyệt không ly hôn với Tưởng Thanh Vũ nhưng mà hai người lại không thể làm t.ình, nhiều lắm cũng là hôn nhân trên danh nghĩa, như vậy thì Tưởng Thanh Vũ không cần phải ở trong tình thế khó xử giữa hai người phụ nữ, cũng sẽ không chạm vào thần kinh và điểm mấu chốt của anh.
Nhưng mà… cho dù là Tưởng Thanh Vũ hay là Thẩm Hạo Nguyệt thì cũng đều không thể mở miệng trả lời, bởi vì… bọn họ đều cảm thấy như này thì thật là có lỗi với Sở Du Ninh.
Cái này Sở Du Ninh cũng hiểu được, trên thế giới này người khó làm nhất chính là người lương thiện không có tư tâm, tất nhiên, kiểu người này như này cũng rất dễ thu phục.
“Tất nhiên…” Giọng của Sở Du Ninh có chút nghẹn ngào: “Em cũng có tâm tư riêng.”