Thẩm Hạo Nguyệt shock luôn rồi, vì sao Sở Du Ninh lại nói như vậy? Chẳng lẽ cô không sợ Tưởng Thanh Vũ hiểu lầm sao?
Nhưng mà Thẩm Hạo Nam và Tưởng Thanh Vũ lại là vẻ mặt bình tĩnh, với sự hiểu biết của hai người bọn họ đối với Sở Du Ninh thì cô nói như vậy khẳng định là để kích thích Trần Dật.
Trần Dật vừa nghe thấy vội vàng nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ: “Thanh Vũ anh nghe thấy chưa? Cô ta thừa nhận cô ta hạ thuốc anh.”
Tưởng Thanh Vũ vốn định chẳng thèm để ý tới Trần Dật, nhưng bị Sở Du Ninh âm thầm nhéo nhéo cái eo cho nên anh chỉ có thể gật đầu mặt không biểu tình: “Nghe thấy rồi.”
“Vậy anh mau buông cô ta ra!” Trần Dật gầm lên.
Tưởng Thanh Vũ theo bản năng ôm Sở Du Ninh còn chặt hơn, trước đây anh không hiểu cái gì gọi là tiếp xúc da thịt có thể làm hai người càng thêm thân cận.
Giống như hiện tại anh có thể rất tự nhiên, lại còn mang theo chút thân mật mà ôm lấy Sở Du Ninh, loại cảm giác này khác với mỗi lần ôm Thẩm Hạo Nguyệt, anh ôm Thẩm Hạo Nguyệt rất nhiều lần đều chỉ là xuất phát từ an ủi, nhưng khi ôm Sở Du Ninh… anh luôn muốn ôm chặt hơn, chặt hơn một chút nữa… thì ra.. anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường bị dục vọng chi phối.
Hành động của Tưởng Thanh Vũ đã trả lời Trần Dật, Sở Du Ninh cười nhạo một tiếng, đắc ý liếc mắt nhìn Trần Dật một cái.
“Anh rể… em không thích cô ta, cô ta dám bước vào nhà mình một bước thì anh đánh cô ta ra luôn đi.” Sở Du Ninh thật sự xấu xa mà, người vẫn còn đang ở trong lòng Tưởng Thanh Vũ đấy, trên đùi còn vương tinh d*ch của anh đấy, thế mà lại còn gọi anh là anh rể.
Tưởng Thanh Vũ hơi khựng lại, cuối cùng lại thật sự làm giống như cô nói đánh Trần Dật ra ngoài…
Trần Dật cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp xuống, cô ta không dám tin nhìn bóng dáng Tưởng Thanh Vũ càng ngày càng xa, tại sao anh lại như vậy, sao lại biến thành như thế này? Là do Sở Du Ninh, nhất định là do con tiện nhân Sở Du Ninh này!
Nhìn gương mặt dào dạt đắc ý của Sở Du Ninh lần đầu tiên trong lòng Trần Dật dâng lên hận ý, trước giờ cô ta chưa bao giờ coi Sở Du Ninh là một chuyện gì lớn, thậm chí còn rất xem thường cô, nhưng mà bây giờ… rất tốt, tao muốn mày chết!
Sau khi Trần Dật bị đánh ra thì Thẩm Hạo Nam còn đi tới làm trò trước mặt cô ta, đóng cửa lại.
Không có Trần Dật, trong viện liền lầm vào yên tĩnh, bốn người không biết nên nói cái gì, tình huống vô cùng xấu hổ. Qua một lúc lâu Thẩm Hạo Nguyệt mới cười nói: “Ninh Ninh…”
Thẩm Hạo Nguyệt không sợ Tưởng Thanh Vũ tức giận, cùng lắm là hai người ly hôn là được rồi, nhưng mà… cô ta đúng thật là cảm thấy rất có lỗi với Sở Du Ninh.
Sở Du Ninh im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng: “Thôi, tính ra thì tôi cũng không thiệt…” Nói rồi cô nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ, ăn được một người đàn ông chất lượng tốt như thế này sao có thể thiệt được. Tưởng Thanh Vũ bị Sở Du Ninh nhìn thì trong lòng nhảy dựng, thế nhưng lại có chút cảm giác vui mừng, hắn nắm chặt hai tay, giống như là đáp lại Sở Du Ninh với một câu trả lời tương tự như những lời yêu thương.
Cuối cùng tầm mắt Sở Du Ninh dừng ở trên người Thẩm Hạo Nam, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ. Thẩm Hạo Nam lại nhanh chóng tiến lên, một tay lôi Sở Du Ninh từ trong ngực Tưởng Thanh Vũ ra ôm lấy: “Tôi không quan tâm em có bao nhiêu người đàn ông, nhưng tuyệt đối em không được rời khỏi tôi.” lời này của Thẩm Hạo Nam… vừa biểu đạt ý của mình cũng vừa nhắc nhở Tưởng Thanh Vũ, anh cũng chỉ là một trong số những người đàn ông của cô mà thôi, chỉ có hắn mới là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của cô.
Thật ra tình huống bây giờ đúng thật là có chút phức tạp, quan hệ giữa Sở Du Ninh và Tưởng Thanh Vũ là gì, sau này lấy thân phận gì để ở chung, Thẩm Hạo Nguyệt và Tưởng Thanh Vũ thì làm sao bây giờ? Thẩm Hạo Nam và Sở Du Ninh thì lại làm cái gì bây giờ?
Không phải Sở Du Ninh lưu manh, nhưng cô cảm thấy biện pháp giải quyết tốt nhất chính là… duy trì tình trạng như hiện tại, Thẩm Hạo Nguyệt vẫn là vợ trên danh nghĩa của Tưởng Thanh Vũ, Sở Du Ninh và Thẩm Hạo Nam vẫn là hôn phu hôn thê như cũ, còn cô và Tưởng Thanh Vũ… không khác Cố Đông, Lục Dĩ Minh và những người khác.
Thật ra suy nghĩ này của Sở Du Ninh đối với Tưởng Thanh Vũ mà nói là có chút tra, với tính cách của Tưởng Thanh Vũ thì rất có khả năng sẽ ly hôn với Thẩm Hạo Nguyệt rồi giải trừ hôn ước giữa cô và Thẩm Hạo Nam, sau đó cưới cô…
Nhưng Sở Du Ninh có thể đáp ứng sao, cô không có khả năng vì một cái cây là Tưởng Thanh Vũ mà bỏ cả một cánh rừng, đây chính là giang sơn mà cô hao hết tâm sức trăm cay ngàn đắng đánh hạ, hơn nữa… cô cũng không gánh nổi hậu quả trở mặt thành thù với mấy người Cố Đông, cho nên… chỉ có thể nói lời xin lỗi với Tưởng Thanh Vũ.
Tất nhiên, chuyện này là có thể làm như vậy nhưng không thể nói trắng ra được.
Nghĩ tới đây, Sở Du Ninh xoay người nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ: “Anh đừng trách chị, chị ấy cũng chỉ là… quá yêu anh, không muốn anh tiếp tục nghẹn thôi.”