Dục vọng của Sở Du Ninh cuối cùng cũng đã được thỏa mãn hoàn toàn, cô nhịn không được mà ôm lấy bả vai của Tưởng Thanh Vũ, theo bản năng kêu lên: “Anh rể, anh rể… thật lớn, thật sâu… rất sướng…”
Tiếng gọi anh rể của Sở Du Ninh đã lần nữa kích thích vào thần kinh của Tưởng Thanh Vũ, hô hấp của anh ngày càng nặng nề, đôi mắt càng ngày càng hồng, động tác chọc vào rút ra càng ngày càng tàn nhẫn hơn, nhưng cho dù như vậy thì anh vẫn luôn chú ý tới biểu tình của Sở Du Ninh, chỉ cần cô khẽ nhíu mày thì anh sẽ lập tức hoãn lại vài giây, chờ đến khi cô không nhịn nổi mà đón ý nói hùa thì anh mới dựa theo tốc độ và lực độ mà cô thích đi vào.
Tất nhiên Sở Du Ninh cũng nhận ra được Tưởng Thanh Vũ cẩn thận như vậy, trái tim của cô thế mà lại bị sự cẩn thận của anh đổ đầy, trách không được vì sao Thẩm Hạo Nguyệt lại có thể vì anh mà làm được tới loại tình trạng như này, người đàn ông như thế này… ai mà không thích cho được.
Nếu như Cố Đông là một ngọn núi cao sâu nặng thì… Tưởng Thanh Vũ chính là biển rộng sóng trào bao dung vô cùng… chỉ khi Cố Đông đặt bạn ở trong lòng thì mới có thể bày ra mặt ấm áp nhất của anh ấy, mà còn Tưởng Thanh Vũ… chỉ cần là người được anh nhận định thì cho dù không phải là yêu anh cũng sẽ nuông chiều thỏa đáng đến mức tận cùng…
Sở Du Ninh hơi nhắm mắt, hai chân vòng lấy bên hông của Tưởng Thanh Vũ, theo sự va chạm của anh mà lắc eo nhỏ: “Anh rể… mạnh hơn… làm em mạnh hơn đi!”
Được Sở Du Ninh đáp lại đã làm ánh mắt Tưởng Thanh Vũ đột nhiên chợt lóe, anh đỏ mắt cắn chặt răng, sau khi xác định Sở Du Ninh thật sự có thể thừa nhận được lúc này mới hoàn toàn buông thả.
Một dị năng giả cấp 10, một dị năng giả cấp 10 bị trúng thúc tình hương thật sự không phải ai cũng có thể chịu được, cho dù là Sở Du Ninh cũng cảm thấy mình trở thành một chiếc lá nhỏ nhoi ở trong đại dương, cô không thể làm được cái gì cả chỉ có thể bị động chịu đựng những cơn sóng từ đại dương.
Sở Du Ninh biết chỉ cần cô biểu hiện ra một chút không khỏe thì anh sẽ lập tức dừng lại, nhưng mà… nghĩ tới việc Tưởng Thanh Vũ nghẹn nhiều năm như vậy
cô thế mà lại có chút không nỡ làm cho anh dừng lại… một người đàn ông ấm áp bao dung như thế đáng giá được mọi người dùng sự dịu dàng đối xử với anh.
Sở Du Ninh không biết đã qua bao lâu, cảm giác bên ngoài trời đã tối rồi lại từ từ sáng trở lại, lúc này động tác của Tưởng Thanh Vũ mới trở nên điên cuồng, càng lúc anh càng nhanh hơn, hô hấp cũng càng ngày càng nặng, trong cổ họng thậm chí còn ẩn ẩn âm thanh gào rống, theo mấy chục cái chọc vào rút ra như muốn đâm cô nát thành từng mảnh thì cuối cùng Tưởng Thanh Vũ cũng b.ắn ra tinh d*ch lần đầu tiên của ngày hôm nay…
Sở Du Ninh đã không chịu được nữa, cô cảm giác mình còn yếu ớt hơn cả lúc trúng phải thúc tình hương, sau khi bắn xong Tưởng Thanh Vũ ôm cô một lúc lâu, sau khi kết thúc một luồng ánh sáng ấm áp tươi đẹp như ánh mặt trời theo tay của Tưởng Thanh Vũ chậm rãi chảy vào trong cơ thể của Sở Du Ninh.
Sở Du Ninh mở choàng mắt, sao cô có thể quên mất dị năng hệ ánh sáng của Tưởng Thanh Vũ còn có tác dụng chữa trị… dị năng chữa trị cấp 10 cũng không phải nói giỡn, Sở Du Ninh một thân mỏi mệt đã biến mất trong nháy mắt.
Tưởng Thanh Vũ chậm rãi rút côn th*t ra, tuy rằng đã bắn một lần nhưng hiển nhiên nó vẫn chưa thấy thỏa mãn, dù sao cũng đã nín nhịn nhiều năm như vậy, lại còn bị trúng thúc tình hương, nhưng mà Tưởng Thanh Vũ giống như không định lăn lộn Sở Du Ninh nữa.
Sở Du Ninh thở dài trong lòng một tiếng, duỗi tay nắm lấy côn th*t ướt đẫm của Tưởng Thanh Vũ, cái hành động này đã làm Tưởng Thanh Vũ sửng sốt.
Trong mắt Sở Du Ninh hiện lên một tia xấu hổ ngại ngùng nhưng mà cô lại xoay người bò lên giường, dịu dàng nắm côn th*t của Tưởng Thanh Vũ hướng về phía cúc huy*t của mình.
Tưởng Thanh Vũ khiếp sợ nhìn Sở Du Ninh, nhưng cơ thể anh thành thật hơn suy nghĩ nhiều, thuận theo mặc kệ cho Sở Du Ninh muốn làm gì thì làm, Sở Du Ninh nắm lấy côn th*t của hắn chọc chọc chỗ cúc huy*t của cô, sau đó chậm rãi đi vào.
Bởi vì cúc huy*t không mềm trơn như tiểu huy*t hơn nữa lại còn chặt hơn cho nên đã đem lại một cảm giác hoàn toàn khác cho Tưởng Thanh Vũ.