Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 360: Nội y tình thú màu trắng




Thẩm Hạo Nguyệt đứng dậy đi tới chỗ tủ quần áo lấy ra một bộ nội y tình thú bằng ren màu trắng mới tinh, ướm thử lên người Sở Du Ninh: “Có lẽ là vừa…” Cô ta lẩm bẩm nói.

Sở Du Ninh cảm thấy thật không biết nói gì, đến cả thứ đồ này cũng đã chuẩn bị tốt? “Chị… chị bình tĩnh một chút.” Thẩm Hạo Nguyệt cầm nội y tình thú đi vào phòng tắm mở nước: “Chị đang rất bình tĩnh.”

“Chị làm như này không nghĩ tới Hạo Nam sao?” Sở Du Ninh cũng không thèm để ý Thẩm Hạo Nguyệt có nghĩ tới Thẩm Hạo Nam hay không nhưng mà lời cần nói vẫn là phải nói.

“Nếu như em một lòng một dạ với Hạo Nam thì tất nhiên chị sẽ không làm như vậy.” Thẩm Hạo Nguyệt thử nhiệt độ của nước: “Em thích nước nóng hay lạnh một chút nhỉ?”

“Chị có thể đi tìm người khác… ở thủ đô có rất nhiều phụ nữ muốn trở thành người đàn bà của Tưởng Thanh Vũ, chị không cần thiết phải lôi tôi vào” Sở Du Ninh thờ ơ nói.

Thẩm Hạo Nguyệt đi tới: “Không… Người khác không được.” Nói rồi cô ta ngồi xuống bên người Sở Du Ninh: “Có một buổi tối, Thanh Vũ kêu tên của em rồi bừng tỉnh.”

Bừng tỉnh? Là do mơ thấy cô thành ác mộng? “Chị cũng đã nói là anh ấy tỉnh lại rồi… Ai mà biết hắn mơ thấy cái gì.”

Thẩm Hạo Nguyệt khẽ lắc đầu: “Nếu như chỉ là tỉnh đơn giản thì chị cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng mà…” Cô ta hơi dừng lại: “Anh ấy cứng.”

Sở Du Ninh bất ngờ, gọi tên cô… rồi cứng? Ai cơ? Lão cán bộ Tưởng Thanh Vũ kia á? Hắn là người muộn tao như vậy sao?

Thẩm Hạo Nguyệt mặc kệ cho Sở Du Ninh khiếp sợ, sau đó cúi người ấn vào công tắc trên ghế, lúc này Sở Du Ninh mới phát hiện, cái ghế này thế mà lại lắp bánh xe ẩn.

Sau đó Thẩm Hạo Nguyệt đẩy cô đến phòng tắm, Sở Du Ninh nhìn Thẩm Hạo Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới: “Chị chắc chắn lôi tôi vào rồi còn có thể kéo ra?”

“Tất nhiên là không thể!” Thân thể của cô ta không thể chống đỡ sự tiêu hao mạnh mẽ như vậy, Thẩm Hạo Nguyệt nhẹ nhàng cởi quần áo của Sở Du Ninh, sau đó liền mặc nội y tình thú vào cho cô.

Sau khi mặc xong rồi nhìn về phía Sở Du Ninh: “Chị đẩy em vào, em cẩn thận một chút.” Sau đó cô ta nhẹ nhàng đẩy Sở Du Ninh tới bồn tắm…

Cũng may Sở Du Ninh không phải hoàn toàn không có sức lực gì, cô vẫn có thể ổn định ngồi thẳng được, bằng không chắc chắn sẽ phải uống nước trong bồn tắm.

Sau khi sắp xếp tốt cho Sở Du Ninh, Thẩm Hạo Nguyệt nhìn nhìn thời gian, sau đó mới nhìn về phía cô: “Em đừng sợ, Thanh Vũ không phải người làm bậy, anh ấy sẽ không quá thô lỗ đâu.” Nói rồi cô ta còn dừng một chút, dịu dàng sửa sang lại tóc mai ướt trên trán của Sở Du Ninh: “Ninh Ninh… ân tình này của em chị nhớ kỹ, ngày sau nhất định kết cỏ ngậm vành*…” Nói rồi Thẩm Hạo Nguyệt đứng dậy muốn rời đi.

(* ý chỉ sự đền ơn đáp nghĩa)

“Chị!” Sở Du Ninh hét to một tiếng: “Chị thật sự sẽ không hối hận sao? Người đàn ông như anh rể cầu còn chẳng được, hà tất gì chị phải làm như thế…”

Bước chân Thẩm Hạo Nguyệt dừng lại nhưng cô ta cũng không quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhợt nhạt: “Ninh Ninh… yêu, không phải là sự ích kỷ chiếm làm của riêng, mà là… thật tình hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc!”

Nhìn Thẩm Hạo Nguyệt thong dong đi ra khỏi phòng, Sở Du Ninh nhịn không được mà thở dài, trên thế giới này sao vẫn còn có người phụ nữ ngu như vậy… không phải chỉ là không thể làm t.ình thôi sao, nếu như Tưởng Thanh Vũ đã hứa hẹn với cô ta rồi sao cô ta không yên tâm mà chấp nhận nhỉ.

Nằm ở trong bồn tắm Sở Du Ninh nghĩ nếu như mình là Thẩm Hạo Nguyệt… ừm… 80% cô sẽ nghĩ cách để làm Tưởng Thanh Vũ phải giữ thân cả đời, như vậy thì hai người sẽ xứng đôi. Khi Sở Du Ninh đang suy nghĩ thì nghe được tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa: “Nguyệt Nhi?” Giọng của Tưởng Thanh Vũ rất ổn định nhưng mà Sở Du Ninh vẫn nghe rõ được một tia lo lắng ở bên trong, không biết Thẩm Hạo Nguyệt lừa hắn về như thế nào. Cô vừa nghe vừa đưa tay cầm lấy chai dầu gội.