Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 356: Chuyển nhà




Tưởng Thanh Vũ không phải kẻ ngốc, hắn biết Thẩm Hạo Nguyệt khẩu thị tâm phi, nhưng dù Thẩm Hạo Nguyệt đã nói như vậy thì hắn cũng vẫn không thể tùy tiện trả lời: “Em có thể ly hôn với anh, nhưng mà sau khi ly hôn thì anh cũng đâu có cưới ai nữa đâu, cũng sẽ không sinh con với bất kỳ một người nào khác nữa!” Cho nên, ly hôn hay không ly hôn với hắn mà nói đều như nhau thôi.

Thẩm Hạo Nguyệt ngốc luôn rồi… cô ta không nghi ngờ tính chất trung thực trong lời nói của Tưởng Thanh Vũ, nếu như hắn đã có thể nói thì khẳng định có thể làm được…

Nhìn thấy Thẩm Hạo Nguyệt như thế Tưởng Thanh Vũ thở dài một tiếng: “Anh nói rồi, em không cần để ý tới bọn họ, chuyện này anh sẽ xử lý.” Nhìn bóng dáng Tưởng Thanh Vũ rời đi, Thẩm Hạo Nguyệt có chút ngốc, có lẽ là không ly hôn được rồi.

Sau khi Tưởng Thanh Vũ rời đi cũng không hề đi tìm Tưởng lão gia tử và Tưởng phu nhân, căn bản không thể câu thông được với bọn họ. Sau đó… hắn tự mua một căn nhà cách Tưởng gia một khoảng sân, cùng ngày hôm đó đã mang theo Thẩm Hạo Nguyệt với vẻ mặt ngu người và Tưởng gia cũng có dáng vẻ giống với Thẩm Hạo Nguyệt dọn khỏi Tưởng gia.

Điều đáng nhắc ở đây chính là Thẩm Hạo Nam và Sở Du Ninh cũng là hai phần trong đống hành lý của họ.

Sở Du Ninh nhìn cái tứ hợp viện nhỏ này, sân cũng không lớn, chỉ có một lối vào, nhưng… không còn mấy người Tưởng gia khiến người ta chán ghét nữa, chuyện này đối với Thẩm Hạo Nguyệt mà nói xem như cũng là một mảnh tịnh thổ.

Tưởng Thanh Vũ thật sự rất bận rộn, chỉ sắp xếp đơn giản một chút rồi vội vàng rời đi, Sở Du Ninh đi tới trước mặt Thẩm Hạo Nguyệt: “Tôi nhìn hai người… cũng không nhất định phải ly hôn.” Tưởng Thanh Vũ bận như nào thì tất cả mọi người đều biết, nhưng dù bận như thế cũng vẫn giải quyết vấn đề của Thẩm Hạo Nguyệt. “Hắn cũng không thèm để ý tới vấn đề con cái thì sao chị phải quan tâm làm gì.”

“Bây giờ không thèm để ý cũng không có nghĩa sau này cũng không thèm để ý.” Thẩm Hạo Nguyệt thở dài nói. “Về sau là ý sau lại nhắc tới, hay là…” Đôi mắt Sở Du Ninh sáng ngời: “Hay là do chị nuôi ‘chó’ ở bên ngoài cho nên mới muốn ly hôn thế.”

Thẩm Hạo Nguyệt đưa tay nhéo mặt của Sở Du Ninh: “Nói bừa gì thế!” Thân thể của cô ta… đời này không thể gần gũi với đàn ông…

Sở Du Ninh cười: “Con hề Trần Dật nhảy nhót kia chị không cần lo lắng đâu.” Trong mắt cô hiện lên một tia lạnh lẽo: “Tôi sẽ chăm sóc cô ta!”

Thẩm Hạo Nguyệt bắt lấy tay của Sở Du Ninh: “Nếu như là vì chị thì không cần phải như vậy đâu.”

Sở Du Ninh lười biếng nhướng mày: “Sao có thể chứ, đây là ân oán cá nhân giữa tôi và cô ta!” Sở Du Ninh mặc kệ Trần Dật là muốn xem cô ta có bản lĩnh gì, như này xem ra… cũng chẳng có gì ghê gớm.

Ngay lúc này bóng dáng của Lục Dĩ Minh xuất hiện ở cửa: “Đã dọn đến rồi?” Hắn lười biếng đi đến trước mặt Sở Du Ninh, xem xét khắp mọi nơi cuối cùng mới nhìn về phía Sở Du Ninh, đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau lần phát sóng trực tiếp.

Sở Du Ninh thờ ơ liếc mắt nhìn hắn: “Có tin tức gì sao?” Cái tên Lục Dĩ Minh này, không có tin tức tốt thì sẽ không tới gặp cô.

Ánh mắt Lục Dĩ Minh lóe lóe, nhớ đến bộ dáng khi cô biến thành xà nữ: “Nhớ em không được à?”

“Nhớ thì tất nhiên có thể, nhưng còn phụ thuộc vào việc anh có tư cách nhớ hay không.” Sở Du Ninh không chút để ý nói.

Lục Dĩ Minh làm trò trước mặt Thẩm Hạo Nguyệt cười cười kéo Sở Du Ninh vào trong ngực: “Có manh mối mục đích đám ngoại quốc kia tới Hoa Hạ rồi!”

Sở Du Ninh đột nhiên quay đầu nhìn lại: “Là cái gì?”

Được rồi… không hổ là Lục Dĩ Minh, cho dù lúc này hắn lấy ra tin tức là Cố Nam bị bắt cũng chẳng làm cho Sở Du Ninh có phản ứng lớn như vậy.

Lục Dĩ Minh móc di động từ trong túi ra, mở ra một cái ảnh chụp không quá rõ ràng: “Vì cái này, nói là rơi vào chỗ của chúng ta.”

Ảnh chụp trong di động rõ ràng là chụp lén, trên đó cũng là một cái ảnh chụp, trong ảnh thế mà lại là một thứ giống như quan tài, hình ảnh cũng rất mờ, nhưng đồng tử Sở Du Ninh lại đột nhiên co rút một chút.