“Kể cả cô không ra mặt thì Sở Du Ninh cũng sẽ thả Bạch Lạc!” Nếu Sở Du Ninh không định thả người thì đến cả cửa của Sở gia cũng không vào được, căn bản chẳng hề liên quan một chút nào tới việc Trần Dật ra mặt hay không.
Hơn nữa… mấy câu mà Trần Dật nói kia… không đổ thêm dầu vào lửa đã là tốt lắm rồi, nếu không phải Sở Du Ninh cho Tưởng Thanh Vũ mặt mũi thì có lẽ Trần Dật đã không thể bước ra khỏi cửa của Sở gia.
Đúng… Sở Du Ninh mới cấp 5 căn bản không phải đối thủ của Trần Dật cấp 7 nhưng mà… chỉ với khẩu súng kia trong tay Sở Du Ninh cũng đủ khiến Trần Dật bán muối.
“Tưởng Thanh Vũ!” Lúc này Trần Dật đã thật sự tức giận, cô ta lạnh lùng nhìn hắn: “Những lời này của anh là có ý gì?”
Tưởng Thanh Vũ quay đầu nhìn những người khác: “Các người qua đó chờ trước đi.” Đợi đám người đi xa rồi Tưởng Thanh Vũ mới nhìn về phía Trần Dật: “Tôi biết suy nghĩ của mẹ tôi, nhưng tôi đã sớm nói với bà ấy rồi, ngoại trừ Nguyệt Nhi thì tôi sẽ không ở bên bất kỳ một người phụ nữ nào khác!”
Lời này của Tưởng Thanh Vũ tuy rằng không nhắc tới Trần Dật nhưng ý tứ bên trong đã quá rõ ràng, ngoài Thẩm Hạo Nguyệt hắn sẽ không ở bên bất kỳ người phụ nữ nào khác, bao gồm cả Trần Dật!
Trần Dật nghe thấy Tưởng Thanh Vũ nói lại rất bình tĩnh, bởi vì cô ta biết Tưởng Thanh Vũ sẽ không dễ dàng chấp nhận người khác: “Thanh Vũ, anh rõ ràng biết đời sau của anh có ý nghĩa như nào đối với Tưởng gia.”
Tưởng Thanh Vũ là dị năng giả cấp 10 duy nhất mà Trần Dật đã từng gặp, gen như vậy nếu như không được di truyền thì cho dù là Tưởng gia hay là Hoa Hạ cũng đều là một tổn thất lớn.
“Cho dù anh không suy nghĩ vì tương lai của Tưởng gia thì cũng không muốn suy nghĩ một chút vì mẹ anh sao? Bà ấy một mình nuôi anh khôn lớn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tái giá, nguyện vọng duy nhất bây giờ chính là nhìn thấy đứa con của anh chào đời.” Nói tới đây giọng của Trần Dật mềm hơn: “Thanh Vũ, cơ thể của mẹ anh anh rõ ràng hơn bất kỳ ai, anh thật sự nhẫn tâm nhìn bà ấy buồn sao?”
Tưởng Thanh Vũ vẫn không hề bị lay chuyển lại: “Đây là chuyện nhà của tôi chẳng cần cô phải lo lắng, nếu cô có thời gian thì nhìn cho tốt mấy người mà cô mang đến đi, nếu bọn họ dám làm bậy thì đừng trách tôi không nể tình!” Tưởng Thanh Vũ nói xong bỏ mặc Trần Dật xoay người rời đi.
Trần Dật mím chặt môi nhìn bóng dáng của hắn, đau lòng tới nỗi không thể thở nổi. Cô ta đã quen hắn nhiều năm như vậy, cho dù không phải là tình nhân thì cũng là bạn bè đúng không? Sao hắn lại có thể coi cô ta là người ngoài…
Sau khi Tưởng Thanh Vũ rời khỏi Sở gia thì trở về Tưởng gia, hắn định bảo Thẩm Hạo Nam đón Sở Du Ninh trở về, ít nhất Bạch Lạc cũng sẽ không dám ra tay với Sở Du Ninh ở Tưởng gia, ai ngờ Thẩm Hạo Nam lại không ở nhà. Thẩm Hạo Nguyệt thấy Tưởng Thanh Vũ ánh mắt hơi lóe: “Sao rồi?”
“Người được thả rồi.” Tưởng Thanh Vũ trầm giọng nói.
Thẩm Hạo Nguyệt hơi hơi nhấp môi: “Thanh Vũ… em có lời muốn nói với anh.”
Vốn dĩ Tưởng Thanh Vũ vẫn còn muốn ra ngoài tiếp nhưng nghe Thẩm Hạo Nguyệt nói như vậy liền quay về: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạo Nguyệt im lặng một lát: “Chúng ta… Ly hôn đi!”
Tưởng Thanh Vũ đột nhiên nhăn mi: “Có phải có ai đã nói gì với em đúng không?” Là mẹ nói, hay là Trần Dật? Thẩm Hạo Nguyệt lại lắc đầu: “Không phải… em… em chỉ là không muốn tiếp tục sống những ngày tháng như này.” Không có ai biết được cô ta cảm thấy áy náy tới mức nào, cho dù mỗi ngày đều bị người Tưởng gia châm chọc mỉa mai cũng không xóa bỏ được sự áy náy trong lòng cô ta, nếu như cô ta không thể cho hắn được cái gì vậy hà tất phải bá chiếm cái vị trí này không chịu buông như vậy.
Lông mày Tưởng Thanh Vũ nhăn càng chặt, Tưởng Thanh Vũ hiểu Thẩm Hạo Nguyệt, sao Thẩm Hạo Nguyệt lại không hiểu Tưởng Thanh Vũ chứ, cô ta biết nói cái gì có thể dễ làm cho hắn gật đầu, cho nên… cô ta nói cô ta không muốn sống những ngày tháng như này nữa.
“Em biết anh không yêu em, anh cưới em cũng chỉ là vì trách nhiệm, thật ra, em cũng… không yêu anh, gả cho anh là bởi vì anh có thể bảo vệ hai chị em bọn em.” Khi nói không yêu hắn đáy lòng Thẩm Hạo Nguyệt đau xót, sao cô ta có thể không yêu hắn cơ chứ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn Thẩm Hạo Nguyệt đã yêu hắn không thể kiềm chế, nhưng mà… yêu chứ không phải là chiếm hữu ích kỷ.