Lớn lên ở hoàn cảnh như vậy cho nên quan điểm về tình yêu và gia đình của Bạch Lạc không thể bình thường được. Hắn thậm chí cảm thấy phụ nữ, tình yêu, hôn nhân là thứ đồ không cần thiết nhất. Ngay cả khi việc tồn tại không thú vị như vậy thì hắn cũng không thể tìm chết, như thế là quá xấu rồi.
Không có cách nào, Bạch Lạc chính là tiếp tục sống tới đâu hay tới đó. Ngụy Tử Vi bắt nạt cô gái thì hắn liền đứng ra bảo vệ. Ban đầu cô gái còn sẽ phản kích một chút, nhưng sau đó cũng chỉ biết tránh ở phía sau Bạch Lạc để được bảo vệ.
Nhìn đi… phụ nữ chính là như vậy, một khi đã yêu rồi thì tất nhiên sẽ hưởng thụ sự bảo vệ của đàn ông chẳng nghĩ tới việc mình cũng có năng lực bảo vệ chính mình.
Nhưng… Bạch Lạc không có khả năng thời thời khắc khắc bảo vệ cô ấy, nếu như cô ấy đánh mất năng lực tự bảo vệ mình thì sao?
Đáp án rất rõ ràng, chính là… dùng sinh mệnh của cô ấy.
Lúc cô gái ấy chết Bạch Lạc cũng chẳng có cảm giác thương tâm khổ sở, ngược lại còn có cảm giác quả nhiên là như thế. Nhưng mà hắn vẫn báo thù cho cô gái, cho dù biết sau lưng Ngụy Tử Vi chính là em gái Ngụy Tử Hân thì hắn vẫn không chút do dự ném Ngụy Tử Vi vào một đống đàn ông, tận mắt nhìn bọn họ luân gian cô ta.
Cô ta không phải ỷ vào mình có một bà chị như vậy cho nên cảm thấy mình cao quý hơn tất cả người khác sao? Vậy để hắn xem sau khi cô ta bị một đám đàn ông dơ bẩn ghê tởm như vậy luân gian rồi cô ta còn có thể cao quý nữa hay không.
Sở dĩ Bạch Lạc làm như vậy là bởi vì hắn cũng không sợ Ngụy Tử Hân trả thù. Hắn không sợ chết, cũng không đau lòng người nhà Bạch gia sẽ chết sạch, nếu có ngày đó thì cũng chẳng có gì ghê gớm.
Nhưng hắn không nghĩ tới Ngụy Tử Hân cũng không trả thù hắn, mà Sở Du Ninh lại tóm lấy nhược điểm của mẹ Bạch để ép hắn cưới Ngụy Tử Vi qua cửa.
Nói thật hắn chẳng để ý mình có kết hôn hay không, hay là cưới ai. Nhưng bị ép cưới Ngụy Tử Vi… Bạch Lạc thừa nhận, lần đầu tiên hắn cảm thấy nhục nhã, cảm nhận được tức giận có vị gì. Rất tốt, Sở Du Ninh đúng không, hắn nhớ kỹ rồi!
Lúc đầu Bạch Lạc giao thủ với Sở Du Ninh cũng chẳng cảm thấy như nào, chỉ là một con kỹ nữ dùng cơ thể làm vũ khí mà thôi. Cái gì mà hệ thống tình báo, nếu không có Cố Đông hỗ trợ thì cô là cái rắm.
Nhưng… hắn xuống tay vài lần cũng chiếm được tiện nghi của Sở Du Ninh, đặc biệt là việc Ngụy Tử Vi cuối cùng bị ném cho dị thú, cô ta không phải là em gái của Ngụy Tử Hân sao? Sao Ngụy Tử Hân lại mặc kệ Sở Du Ninh làm như thế với cô ta?
Đàn ông đứng về phía cô vì thân thể của cô thì không nói, sao Ngụy Tử Hân cũng đứng về phía cô vậy?
Thật ra nếu không phải Sở Du Ninh bị Cố Nam bắt đi, Ngụy Tử Hân giận chó đánh mèo Ngụy Tử Vi thì cô ấy cũng không có khả năng để kệ Sở Du Ninh làm như thế với Ngụy Tử Vi.
Lần đầu tiên Bạch Lạc để Sở Du Ninh ở trong mắt chính là lần hội nghị đó. Ban đầu hắn chỉ cảm thấy Sở Du Ninh cũng là loại đàn bà tránh ở phía sau đàn ông, lấy đàn ông làm chống lưng mà thôi.
Nhìn một đám còn ra mặt vì cô đối diện với Trần Dật hắn còn cười lạnh. Người phụ này đúng là có không ít đàn ông, mà tất cả lại còn không phải là vật trong
ao. Cho đến khi…
Cô làm bộ dạng trà xanh tránh ở phía sau Cố Đông ghê tởm Trần Dật, ánh mắt Bạch Lạc đột nhiên lóe lên.
Nếu như Sở Du Ninh chỉ giả vờ ngây thơ đáng thương giống như trà xanh bình thường thì hắn cũng chẳng có cảm giác lớn. Nhưng kỹ thuật diễn trà xanh của cô quá tinh vi, tinh vi đến nỗi không hề có chút sơ hở nào, nhưng mà lúc nói chuyện thì đến một thằng ngu cũng có thể nhìn ra được…
Tất cả mọi người đều có nhìn ra được là cô cố ý, nhưng chính sự cố ý như vậy lại làm cô không có chút nào là làm dáng, lại còn mang theo sự xinh đẹp xen lẫn hài hước…
Người phụ nữ như này ở trước mạt thế có rất nhiều, cũng không gọi là đặc biệt, nhưng… bây giờ là ba năm sau mạt thế rồi. Khi đôi mắt của mọi người đều đã bị nhiễm bẩn với những trình độ chết lặng và thỏa hiệp khác nhau, thì sự chân thật trong sáng xinh đẹp lẫn hài hước của cô lại mang đến một loại hương vị khác.