Bạch Lạc yếu ớt nhìn Sở Du Ninh, lúc này cô đang lạnh như băng nhìn hắn giống như dao găm băng cắm ở trong lòng bàn tay. Nhưng mà khóe miệng vẫn đang treo một nụ cười giả dối. Vẻ đẹp của cô là không thể nghi ngờ, nhưng cái làm Bạch Lạc nhìn thấy lại là linh hồn tỏa sáng vạn dặm.
Một người phụ nữ, lại còn là một món đồ chơi của đàn ông ở mạt thế, sao lại có thể đẹp tới mức này, tự tin lóa mắt làm người ta không thể dời mắt nổi.
“Thật ra… chúng ta cùng là một loại người!” Bạch Lạc lười biếng nói, đôi mắt lại không hề chớp nhìn Sở Du Ninh.
Bọn họ đều là loại người thân thể du tẩu ở trần gian nhưng mà tinh thần lại thoát ly ngang tàng coi thường nhìn xuống tất cả mọi người.
Thật ra tâm trí của Bạch Lạc trưởng thành sớm, từ nhỏ đã có thể hiểu được những lợi ích và rắc rối trong vòng tròn quyền lực. Hắn cảm thấy thật phiền chán nhưng lại không thể tránh nổi, cuối cùng chỉ có thể để chính mình mơ mơ màng màng tồn tại trong đó, vừa hòa mình với đám người dơ bẩn đó, vừa thờ ơ lạnh nhạt nhìn dục vọng xấu xí của bọn họ.
Giống khi lúc trước, khi mà mẹ hắn hại chết bạch nguyệt quang của cha thì hắn có biết, nhưng mà cũng không ngăn cản. Hắn giống như là một diễn viên quần chúng, vừa tò mò nhân tính có thể ác độc tới tình trạng như nào, vừa chờ mong xem màn biểu diễn của bọn họ. Mãi cho đến khi mạt thế buông xuống, tình cờ hắn đã gặp được đứa con gái của người phụ nữ kia…
Nói như thế nào nhỉ, đứa con gái đó rất thú vị, suy nghĩ đơn giản lại còn dại dột, bình thường vẫn chẳng nói một lời nhưng cũng không giống phần lớn mấy người phụ nữ bình thường chỉ biết khóc nháo.
Đứa con gái kia là người đầu tiên trong nhóm bọn họ cầm vũ khí đánh thây ma, động tác của cô ấy cũng không thuần thục lại còn mang theo khí thế liều chết xông vào kẻ địch. Tuy rằng có chút trắc trở nhưng cuối cùng cô ấy vẫn giết cái con thây ma đấy.
Đứa con gái ấy thức tỉnh dị năng tốc độ, dị năng này ở thời kỳ đầu mạt thế vô cùng hữu dụng, cho nên giai đoạn đầu vẫn đều là cô ấy bảo vệ mấy người bọn họ.
Sau đó Bạch Lạc cũng thức tỉnh dị năng hệ mộc, sức chiến đấu tuy không mạnh nhưng có tác dụng trị liệu, cũng may đầu óc hắn rất tốt đã bày ra không ít chiến thuật xuất sắc cho nên đã được mọi người bầu lên làm đội trưởng.
Lúc ấy Ngụy Tử Vi rất nhiều chuyện lại còn mắc bệnh công chúa, chỉ muốn lực chú ý của tất cả mọi người phải ở trên người cô ta. Nhưng Bạch Lạc lại thích thân cận với cô gái có ngoại hình bình thường lại còn không thích nói chuyện.
Cô gái đó có chút quái gở, không thích tiếp xúc cùng người khác, nhưng dù là ở chung với mọi người không hợp thì khi người khác lâm vào hiểm cảnh thì vẫn sẽ vươn một tay ra giúp đỡ.
Nói thật ở chung với người như vậy rất thoải mái, không cần lo cô ấy sẽ tính kế người khác vì lợi ích, cũng chẳng cần phải đối phó với mấy tâm tư lặt vặt của đàn bà con gái.
Thật ra Bạch Lạc cũng không muốn yêu đương với cô gái này bởi vì hắn biết mẹ cô ấy chết trong tay mẹ hắn, hắn chưa tới mức chỉ vì một chút cảm giác thích mà sẽ làm ra cái hành động mang lại nhiều phiền phức như vậy. Nhưng
mà Ngụy Tử Vi quá phiền, chỉ bởi vì Bạch Lạc không để ý tới cô ta mà cô ta bắt đầu tìm đủ các kiểu đường chết, nếu như không phải nhằm vào cô gái kia thì cũng là tìm cách thông đồng hắn, làm Bạch Lạc cảm thấy cực kỳ phiền, cuối cùng phải làm rõ chuyện mình thích cô gái kia trước mặt mọi người.
Nhưng khi hắn nhìn thấy cô gái đỏ mặt thì đột nhiên hối hận, đây là một quyết định không hề sáng suốt.
Bạch Lạc biết hôn nhân không tình yêu chính là một bi kịch, ví dụ chính là ba và mẹ của hắn. Ba của hắn là một người đàn ông tốt, đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha, nhưng bởi vì không có tình yêu cho nên cuộc sống gia đình của bọn họ chỉ như một loại công việc, chẳng có vui vẻ hay bất ngờ.
Thật ra mẹ hắn cũng chẳng yêu cha hắn nhưng mà tiểu thư con nhà giàu chính là có tính chiếm hữu tương đối biến thái, mình không thích cũng chẳng để người khác tiện nghi, cho nên, bà ta mua người giết mẹ của cô gái ấy.