Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 342: Đầu rắn (H Cố Nam)




Phía bên K vừa có tin tức thì Diệp Thần đang trốn ở trong bóng tối liền đi ra, sau khi nhìn thấy địa điểm thì lắc mình một cái biến mất trước mặt Cố Đông.

Bây giờ điều mà bọn họ cần phải làm chính là bám chặt Cố Nam và phối hợp với Diệp Thần và K để cứu Sở Du Ninh.

K đã bí mật gửi tin nhắn cho những người khác, yêu cầu bọn họ cố gắng đừng làm Cố Nam chú ý tới động tĩnh ở bên ngoài.

Ánh mắt mấy người đàn ông lóe lên, làm cách nào mới không để tên điên kia chú ý? Chính là tất cả mọi người làm. Người có phản ứng đầu tiên chính là Cao Dương vẫn đang lo lắng cho Sở Du Ninh màn cả người căng chặt, tên vương bát đản này thế mà lại làm trò ở trước mặt mọi người trong video cho tay vào quần. Thật ra hắn cứng lâu rồi, hắn là một trong những người đàn ông của Sở Du Ninh làm t.ình với cô nhiều nhất, cho nên… hắn cực kỳ rõ ràng từng phản ứng của Sở Du Ninh.

Mặc dù Sở Du Ninh đã cố gắng nín nhịn nhiều lần nhưng mà cuối cùng tiểu huy*t của cô vẫn bị Cố Nam liếm mở, Cố Nam ngẩng đầu nhìn Sở Du Ninh nhắm chặt hai mắt nhưng hô hấp dồn dập, khóe miệng hắn nở một nụ cười thắng lợi, hắn xé quần của mình, đại mã hoành đạo cưỡi lên hông của Sở Du Ninh, côn th*t cứng ngắc cọ xát vài cái ở tiểu huy*t ướt dầm dề của Sở Du Ninh, sau đó đột ngột cắm thẳng vào.

“A…” Sở Du Ninh nhịn không nổi mím chặt môi rên rỉ nhỏ một tiếng, sau đó cả người cô run lên, cứ như thế mà tới cao trào…

Cố Nam cực kỳ đắc ý, nhắm hai mắt hưởng thụ sự ấm áp d*m thủy của Sở Du Ninh, đợi tới khi Sở Du Ninh thật vất vả mới bình tĩnh lại thì hắn cưỡi ở trên người cô đột nhiên rút ra chọc vào.

Khoái cảm như vậy không phải là cái Sở Du Ninh có thể thừa nhận, nhưng cô vẫn cắn chặt môi không chịu kêu một tiếng, mùi máu tươi tràn ngập, Cố Nam mở mắt vừa lúc nhìn thấy một dòng máu chảy ra từ môi cô.

“Sao thế? Không dám kêu à? Sợ bọn họ nghe thấy à?” Cố Nam vừa nói vừa dùng sức đâm chọc, giống như muốn phát t.iết toàn bộ sức lực trên người Sở Du Ninh: “Kêu đi, mau kêu ra đi! Tôi bảo cô phải kêu ra!”

Mặc kệ Cố Nam nói như thế nào thì Sở Du Ninh cũng không chịu thỏa hiệp.

Trong mắt Cố Nam hiện lên tia lạnh lùng, hắn đột nhiên rút côn th*t ra, sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy côn th*t của hắn chậm rãi biến to hơn, dài hơn, sau đó… mọc ra từng cái vảy, cuối cùng… quy đ*u của hắn thế mà lại biến thành một cái đầu rắn.

Sở Du Ninh giống như cảm thận được bầu không khí quỷ dị vội vàng trợn mắt nhìn, nhưng mà vừa mở mắt đã nhìn thấy một cái đầu rắn hung mãnh lao tới. Theo bản năng Sở Du Ninh duỗi tay bắt lấy làm Cố Nam nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng: “Hừ…”

Bây giờ Sở Du Ninh mới phát hiện, Con rắn này thế mà lại ở trên người Cố Nam. Tên này… đồ biến thái đáng chết, thế mà lại biến côn th*t của mình thành một con rắn!

Sở Du Ninh nổi giận, hận không thể xé nát Cố Nam, cô đột nhiên nắm chặt tay muốn bóp nát đầu rắn ở trong tay nhưng mà cơ thể cô một chút sức lực cũng không có, cho dù dùng hết sức lực cũng chỉ có thể làm Cố Nam sướng tới nỗi lại kêu thêm một tiếng.

Sau đó Sở Du Ninh trơ mắt nhìn Cố Nam rút côn th*t hình rắn ra rồi gấp không chờ nổi mà chọc vào tiểu huy*t của cô.

“Đừng mà!” Sở Du Ninh thất sắc, muốn giãy giụa nhưng lại bị Cố Nam chọc một cái thật mạnh rồi hung hăng đè cô ở trên mặt đất. Mà Cố Nam lần này trực tiếp cắm đầu rắn vào chỗ sâu nhất trong đáy huy*t của Sở Du Ninh!

Sợ hãi, chán ghét, đau đớn và sung sướng đồng thời vọt tới đã làm cho Sở Du Ninh mất đi giọng nói, cô trừng mắt hơi hé miệng, thất thần nhìn lên đỉnh đầu.

Nhưng Cố Nam cũng chẳng cho cô cơ hội phản ứng, hắn điên cuồng đưa đẩy đã làm một tia lý trí cuối cùng trong mắt Sở Du Ninh biến mất.

Đầu óc Sở Du Ninh trống rỗng, chỉ còn lại hình ảnh con rắn dữ tợn kia ra vào tiểu huy*t của cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được mỗi khi cái đầu rắn kia chạm vào chỗ sâu nhất còn phun lưỡi liếm láp hoa tâm yếu ớt mỏng manh nhất của cô.