Nếu như người Tưởng gia hỏi chuyện thì Tưởng Thanh Vũ cũng sẽ trả lời, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn không chủ động nói cái gì, nhưng mà Trần Dật lại càng ngày càng thường xuyên nói chuyện với hắn, nói về những chuyện bọn họ đã cùng trải qua.
Trong lúc đó Thẩm Hạo Nguyệt vẫn luôn không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng ăn những đồ ăn mà Sở Du Ninh gắp cho cô, trên bàn cơm chỉ có Sở Du Ninh và Thẩm Hạo Nguyệt, còn có cả đứa bé gái kia ăn là nghiêm túc nhất, giống như bọn họ thật sự chính là tới để ăn cơm.
Tưởng Thanh Vũ nhìn thấy bộ dạng hai người như này liền bất đắc dĩ cười cười, chỉ có Lục Dĩ Minh có thâm ý khác liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, hắn quá hiểu biết cô, khẳng định là đang nhịn để chờ tung ra đại chiêu đấy.
Quả nhiên khi người Tưởng gia cố ý vô tình bắt đầu tác hợp Tưởng Thanh Vũ và Trần Dật thì Sở Du Ninh mở miệng: “Dật tỷ ở nước ngoài sống không tồi đúng không, tôi nghe nói người trong nhà Ngô Viên Viên không hiểu sao lại chết mất mấy người, sau đó chị đã bảo dị năng giả cấp 9 của chị tới bảo vệ cô ta sao? Dị năng giả cấp 9 nha, thế mà lại nghe lời Dật tỷ như vậy!”
Sở Du Ninh nói với vẻ mặt sùng bái, nhìn qua còn khá giống như có chút hâm mộ.
Trần Dật đang nói chuyện hơi dừng lại, nụ cười trên mặt cứng đờ trong nháy mắt, cái gì gọi là không thể hiểu được đã chết người, không phải là cô phái người giết ch*t sao!
Sở Du Ninh cũng không đợi Trần Dật trả lời, tiếp theo liền tỏ vẻ tiếc hận nói: “Chỉ tiếc thân thể Ngô Viên Viên không tốt, không nhận nổi sự cưng chiều của cao thủ cấp 9, chết như vậy!” Cô còn tiếc nuối lắc đầu: “Nghe nói còn chết rất thảm!”
Đánh rắm! Rõ ràng Ngô Viên Viên là bị người của cô ám sát, Trần Dật muốn phản bác, nhưng lại không có cách nào giải thích được vì sao Ngô Viên Viên lại chết ở trên giường Tư Đế Văn, đặc biệt là hạ thân của cô ta còn có biết bao vết thương bị xé rách miệng, vừa nhìn đã biết là bị ngược đãi quá mức.
Sắc mặt Trần Dật vừa hồng vừa trắng, cũng không biết nên tiếp lời của Sở Du Ninh như thế nào.
Đột nhiên, Sở Du Ninh lộ ra bộ dáng bát quái và hơi nghiêng người về phía trước: “Nghe nói đàn ông nước ngoài rất thoải mái, chuyện này có đúng hay không? Tư Đế Văn có thể là mắc bệnh gì không thể nói không nhỉ?” “Sở Du Ninh! Đây là chuyện mà một đứa con gái nên hỏi sao!” Mẹ Tưởng tức giận quát lớn.
Sở Du Ninh lại tỏ vẻ vô tội nhún vai: “Tôi cũng không muốn hỏi đâu, nhưng mà…” Sở Du Ninh muốn nói lại thôi: “Ngày đó Cao Dương nói tiểu huy*t Dật tỷ cũng bị Tư Đế Văn thao lỏng… Tôi chỉ đang sợ Tư Đế Văn truyền bệnh cho Dật tỷ, Dật tỷ lại truyền bệnh cho anh rể… Các người có thể không thèm để ý đến anh rể, dù sao thì tôi cũng phải để ý chị của tôi chứ…” Nói rồi Sở Du Ninh còn cảm thấy ủy khuất đỏ hốc mắt.
Sét đánh giữa trời quang, đúng không! Mấy lời cô nói là cái gì đây, người Tưởng gia đã còn không còn tâm tư mà mắng cô là phụ nữ mà lại nói ra mấy lời thô tục như vậy ở trước mặt nhiều người, chủ yếu là lượng tin tức trong mấy lời này cũng quá lớn.
Đầu tiên là Trần Dật đã từng lên giường với cao thủ cấp 9 kia sao? Sau đó… còn bị Cao thủ lĩnh biết? Làm sao mà biết được? Chuyện riêng tư như thế này chưa thử qua thì sao có thể biết được? Như thế thì cũng đành, dù sao cũng là mạt thế, ai cũng biết phụ nữ khó khăn như thế nào.
Nhưng mà theo như lời Sở Du Ninh nói, thì cao thủ cấp 9 Tư Đế Văn kia đã hành hạ Ngô Viên Viên đến chết, thế mà Trần Dật lại chưa bị Tư Đế Văn chơi hỏng sao? Trách không được đến cả Cao thủ lĩnh cũng ngại cô ta lỏng.
Và điều khủng khiếp nhất là, người tùy tiện như Tư Đế Văn vậy rốt cuộc có bệnh hay không, nếu như có bệnh… toàn bộ người trong nhà im lặng trong nháy mắt, ngay cả Tưởng lão gia tử và mẹ Tưởng cũng trầm mặt, ở trong mắt bọn họ Tưởng Thanh Vũ là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, cho là trong mạt thế thì vẫn giữ được cơ thể và tinh thần sạch sẽ, đứa trẻ tốt như vậy sao lại có thể liên quan đến loại đàn bà như Trần Dật được cơ chứ..
Bây giờ Trần Dật mới phản ứng lại, mặt hết đỏ lại trắng: “Cô nói bậy!” Đúng là cô ta đã lên giường với Tư Đế Văn nhưng bọn họ tuyệt đối không có bệnh gì cả.