Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 306: Đội nón xanh




Một bữa cơm chiều này ngoại trừ Sở Du Ninh thì có lẽ tất cả mọi người đều ăn không vào cho nên sau khi trở lại sân viện nhà mình thì Thẩm Hạo Nguyệt lại nấu cho ba người mỗi người một chén mì.

Sở Du Ninh ăn no rồi nhưng cũng ngại cô phụ tâm ý của Thẩm Hạo Nguyệt, liền ngồi miếng có miếng không ăn vào bụng. Vốn dĩ ba người rất im lặng, mãi đến khi Thẩm Hạo Nguyệt đánh vỡ sự yên lặng này: “Xin lỗi.”

Chiếc đũa của Sở Du Ninh dừng ở giữa không trung nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô ta.

Thẩm Hạo Nguyệt cũng không nhìn Sở Du Ninh, cúi đầu chọc chọc sợi mì: “Đã làm em phải chịu ủy khuất.”

Sở Du Ninh mím môi, kẹp một vắt mì: “Không ai có bản lĩnh khiến tôi phải chịu ủy khuất cả, chị nên xin lỗi chính bản thân mình!” Dứt lời nhét mì vào trong miệng, sợi mì rất thanh đạm, khẳng định không ngon như Sở Du Ninh làm nhưng cô lại cảm thấy hương vị khá được.

“Chị…” Đôi mắt Thẩm Hạo Nguyệt đỏ lên, lại không dám ngẩng đầu để cho hai người nhìn thấy: “Chị vốn nên biết tự lượng sức mình, không nên gả vào Tưởng gia, nhưng mà…”

Sở Du Ninh thở dài: “Nhưng mà sau mạt thế chị là một người bình thường muốn sống sót quá khó khăn, huống chi khi đó tung tích của Thẩm Hạo Nam cũng không rõ, nếu như chị muốn tìm hắn thì có thể không biết lượng sức gả tới Tưởng gia. Điều này vốn chẳng có gì sai, cái sai ở đây là… vì sao lại muốn ủy khuất bản thân mình chịu bị người Tưởng gia bắt nạt?”

Thật ra Sở Du Ninh khinh thường nhất chính là dạng phụ nữ như Thẩm Hạo Nguyệt, giống như là chỉ cần bản thân mình phải chịu ủy khuất là đã có thể cứu vớt toàn bộ thế giới.

Thẩm Hạo Nguyệt mím môi im lặng rất lâu: “Chị… Chị có khó xử…”

Được rồi… bạn vĩnh viễn cũng chẳng thể gọi được một người giả bộ ngủ tỉnh dậy đâu: “Chị như nào là chuyện của chị, không có quan hệ gì tới tôi cả, tôi đồng ý đính hôn với Thẩm Hạo Nam cũng là vì lợi ích. Cho nên… chị cũng không cần phải nói xin lỗi với tôi, tôi gặp phải chuyện phiền phức gì ở Tưởng gia tất nhiên cũng không liên quan đến chị.”

Sở Du Ninh rất bình thản, bởi vì quá mức bình thản cho nên Thẩm Hạo Nguyệt cũng không rảnh lo chuyện của mình, cô ta lo lắng nhìn về phía Thẩm Hạo Nam, cô ta nhìn ra được Thẩm Hạo Nam là thật sự thích Sở Du Ninh.

Nhưng khiến Thẩm Hạo Nguyệt cảm thấy ngoài ý muốn chính là vẻ mặt Thẩm Hạo Nam bình tĩnh, sau khi ăn hết bát mì của mình còn lấy bát của Sở Du Ninh, không chỉ như thế còn đoạt đôi đũa Sở Du Ninh đã dùng…

Sở Du Ninh bình thản nhìn Thẩm Hạo Nam, Thẩm Hạo Nam lại nghiêm túc liếm liếm chiếc đũa, sau đó mới lộ ra vẻ thỏa mãn ăn nốt mì.

Sắc mặt Thẩm Hạo Nguyệt mờ mịt, có phải cô ta cũng không thật sự hiểu em trai của mình…

Cái gọi là đánh nhỏ xong tới lớn, chuyện Sở Du Ninh ở địa bàn Tưởng gia uy hiếp Tưởng lão gia tử tất nhiên không thể để yên. Trước đây đã từng nói Tưởng gia sở dĩ có thể trở thành thế lực đứng đầu ở thủ đô, ngoại trừ Tưởng Thanh Vũ là người đệ nhất thì những người khác tại Tưởng gia cũng không tệ.

Hôm nay lúc Sở Du Ninh đang định ra cửa quay về Sở gia để xem xét một chút thì lại có một đoàn người thế tới rào rạt xông vào tiểu viện, Sở Du Ninh vừa nhìn thì nhướng mày. Trước khi tới Tưởng gia Sở Du Ninh đã sửa soạn lại toàn

bộ tài liệu về già trẻ lớn bé của Tưởng gia rất rõ ràng, cho nên những người tới này cô đúng là có nhận ra, chỉ là…

Vì sao Bạch Lạc cũng ở trong nhóm này? Sở Du Ninh bất động thanh sắc quét mắt nhìn Bạch Lạc một cái, sau đó lười biếng dựa vào trên cửa: “Aiii, đàn ông Tưởng gia cũng quá không quy củ, thế mà đã nhân lúc gia chủ không ở nhà tự tiện xông vào sân của phu nhân gia chủ, đầu Tưởng Thanh Vũ xanh như này hắn có biết không nhỉ?”

“Im mồm! Còn dám nói bậy, tôi cạo sống cô!” Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng quát, nhìn qua rất có khí thế. Nhưng ngay sau đó đã đổi sắc mặt, một đám người liên tục lùi về phía sau.

Thì ra một màn sương đen quỷ dị đột nhiên từ tràn lên từ dưới chân bọn họ, Thẩm Hạo Nam chậm rãi từ trong phòng đi ra.

Dị năng hiện tại của Thẩm Hạo Nam là trung kỳ cấp 7, tuy rằng không lợi hại như Cố Đông nhưng để thu thập một đám tôm cá bốc mùi trong tiểu viện này cũng không thành vấn đề.