Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 278: Hầm ngầm




Sở Du Ninh nhìn xung quanh một vòng, không thể lên tầng trên, lỡ như bị sập thì cô sẽ bị đè ở phía dưới rất khó có thể ra được. Chờ tới khi Sở Du Ninh xuống tầng đã có rất nhiều dị thú chạy vào, những con dị thú này không chỉ biết bò trên tường, còn cả biết bay trên trời.

Sở Du Ninh lần đầu tiên nhìn thấy dị thú ở bên ngoài đấu trường, dị thú nơi này tuy không có bản lĩnh lợi hại như ở đấu trường, chủ yếu vẫn là do mấy dị năng giả chống lại bọn chúng quá cùi bắp, so sánh với mấy người có bản lĩnh chiến đấu với dị thú ở trong đấu trường thì bọn họ chỉ là đám ô hợp.

Sở Du Ninh không dám chậm trễ thêm nữa, cô tranh thủ đi về hướng Tây Bắc, nơi đó là một góc nhỏ giữa hai tòa nhà, trốn ở bên dưới đó chính là lựa chọn tốt nhất bây giờ.

Lúc Sở Du Ninh trăm cay ngàn đắng chạy tới nơi trốn đó thì lại không nghĩ sẽ nhìn thấy người mà cô không hề muốn gặp lần nào nữa..

Lý Nhiên nhìn thấy Sở Du Ninh ánh mắt lập tức sáng ngời, vài bước đi lên đã bắt được tay cô: “Cuối cùng đã tìm được cô!”

Ở trong cái hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm này, lời nói này tuy rất tốt đẹp, nhưng mà… lại là từ trong miệng Lý Nhiên nói ra, trong lòng Sở Du Ninh căng thẳng, đề phòng muốn hất tay Lý Nhiên ra.

Nhưng mà Lý Nhiên túm cô rất chặt, giống như là bắt được cọng rơm rạ cứu mạng, hơn nữa Sở Du Ninh mới vừa trải qua một trận làm t.ình vô cùng điên cuồng, cả người nhũn ra không thể dùng được bao nhiêu sức, sau đó… cô liền bị Lý Nhiên kéo vào một cái hầm ngầm.

Sở Du Ninh kinh ngạc nhìn cái hầm ngầm này, hầm ngầm không lớn, bên trong còn có năm đứa trẻ đang ẩn núp, hai nam ba nữ, vẻ mặt bọn họ hoảng sợ nhìn chằm chằm lối vào của hầm ngầm, nhìn thấy người đi vào là Lý Nhiên thì đều lộ ra biểu tình nhẹ nhõm.

“Cái hầm ngầm này là do tôi đào, muốn mang tụi nhỏ chạy trốn, nhưng mà thật không nghĩ tới…” Còn chưa kịp trốn thì dị thú đã tới rồi, Lý Nhiên cười khổ.

Sở Du Ninh nhìn Lý Nhiên: “Cho nên cô cho rằng chúng ta trốn ở đây thì an toàn?” Cái mũi của dị thú rất nhạy, cho dù con người có trốn tới đâu thì cũng đều sẽ bị tìm ra, hiện tại chúng nó còn chưa tìm tới là bởi vì chưa ăn thịt hết đám người ở bên ngoài.

“Chúng ta chỉ có thể chờ, chờ viện binh!” Lý Nhiên kiên định nói: “Từ ngày đầu tiên cô tới thì tôi đã dùng danh nghĩa của cô phát ra tín hiệu cầu cứu rồi.”

“Dùng danh nghĩa của tôi?” Sở Du Ninh kinh ngạc.

Lý Nhiên mím môi cười khổ: “Bởi vì tôi biết, chỉ có dùng danh nghĩa của cô thì mới có người tới cứu.” Lôi Dịch căn bản không để tâm đến sự sống chết của cô ta, nhưng mà Sở Du Ninh thì khác.

Lý Nhiên nhìn dấu vết trên người Sở Du Ninh ánh mắt tối sầm lại: “Xin lỗi…”

Sở Du Ninh bĩu môi: “Cho dù cô có nói gì thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô!” Muốn làm anh hùng thì cũng phải tự nguyện, bị ép buộc làm anh hùng gì đó chẳng phải còn do nửa công lao của Lý Nhiên!

Nghĩ đến đây Sở Du Ninh nhìn về phía năm đứa trẻ gầy trơ xương kia, bọn họ đề phòng nhìn cô, đấy… người ta còn không thèm cảm kích kìa!

Lý Nhiên im lặng, cô ta cuộn tròn ngồi dưới đất, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt: “Tôi…” Giọng cô ta có chút khàn, im lặng một lát sau đó mới lấy hết can đảm mở miệng lần nữa: “Khi mạt thế đến, tôi đã có một lần vô cùng ích kỷ, trơ mắt nhìn một đứa trẻ ba tuổi chết ở trước mặt tôi, từ đó về sau mỗi ngày mỗi buổi tối tôi đều sẽ mơ thấy cảnh tượng đó.”

Lý Nhiên đỏ mắt, cô ta kích động nắm lấy cánh tay của Sở Du Ninh: “Cô có nghĩ đến không? Đứa bé kia nhỏ như vậy, ngoại trừ khóc thì không biết làm gì hết, thời điểm con bé bị thây ma cắn đứt cổ thì trên mặt ngoại trừ nước mắt thì cũng chỉ có một đôi mắt không hiểu gì.”

Sở Du Ninh nghe thấy những lời của Lý Nhiên thì mím môi không trả lời. Lý Nhiên giống như cũng không cần cô trả lời, ánh mắt đột nhiên ngập tràn căm hận: “Tôi không hiểu thế giới này bị làm sao vậy, vì sao? Vì sao người chết không phải là đám người ích kỷ, ác độc ghê tởm người lớn chúng ta chứ, tại sao phải là một đứa trẻ vừa tới thế giới này, cái gì cũng không hiểu!”