Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 268: Đao Sẹo Cường




Cố Nam còn trẻ nhìn qua có vẻ rất dịu dàng, chủ yếu là rất xinh đẹp, mấy chàng trai như vậy khẳng định rất được yêu thích. Vẻ mặt Sở Du Ninh lo lắng nhưng lời nói ra lại rất khó nghe, làm Cố Nam âm ngoan trừng mắt nhìn cô một cái: “Hy vọng cô có thể giữ vững tinh thần này của cô.”

Cố Nam nói tên của căn cứ này là căn cứ Tự Do, cái tên này rất chính nghĩa, nhưng nó thật sự tự do, tự do đến nỗi chỉ có bạn không tưởng tượng được chứ

không có cái mà bọn họ làm không được.

Vẫn là quy tắc chung ở mạt thế, cường giả vi tôn, nhưng… chỉ cần bạn đủ mạnh thì bạn có thể giết chóc tùy ý, bao gồm cả mấy dị năng giả cấp thấp hơn bạn.

Cho nên có một hiện tượng vô cùng phổ biến ở căn cứ Tự Do, dị năng giả cao cấp rất kiêu căng và ngạo mạn khi đối mặt với dị năng giả cấp thấp hơn mình, động một chút là đánh chửi, còn thái độ của dị năng giả cấp thấp đối với dị năng giả cao cấp chính là một con chó, bạn muốn hắn liếm đế giày của mình cũng không thành vấn đề.

Căn cứ chính là một cái nhà tù, trên tường cao còn được trang bị một cái lưới sắt có dòng điện, trên đất trống tất cả đều là những cái lều rách nát, dị năng giả cấp thấp còn phải ngồi dưới đất mà ngủ.

Ở chỗ này thì ngục giam chính là chỗ ở tốt nhất, tuy rằng hẹp nhưng cái gì cũng có.

Bộ dáng của Cố Nam và Sở Du Ninh xuất hiện ở chỗ này tất nhiên sẽ gây ra oanh động không nhỏ, nhưng mà… trên người Cố Nam có hơi thở của dị năng giả cấp 6, mấy dị năng cấp thấp thấy thề liền đồng loạt quỳ xuống…

Sở Du Ninh rất tò mò, sao bọn họ có thể xác định được dị năng của người khác là cao hay thấp? Hóa ra đây là bản năng tìm kiếm của nhân loại, trải qua ba năm rèn luyện người ở căn cứ này có thể nhìn vào khí thế trên người đối phương là có thể xác định được dị năng của đối phương là cao hay thấp.

Sự xuất hiện của Cố Nam giống như một cốc nước đổ vào nồi nước sôi, rất nhanh, thủ lĩnh của ngục giam này đã xuất hiện.

Nhìn thấy tên thủ lĩnh cao lớn với nhiều vết sẹo ở trên mặt Sở Du Ninh theo bản năng chắn trước người Cố Nam, chắn xong sau không khỏi cứng ngắc, quay đầu lại nhìn Cố Nam một cái, sau đó xấu hổ trốn ra phía sau hắn. Bước chân Cố Nam hơi khựng, lạnh lùng nhìn Sở Du Ninh, nhưng Sở Du Ninh lại chột dạ dời ánh mắt đi.

Đối phó với một người đàn ông đã từng trải qua quá nhiều tổn thương chúng ta phải bắt đầu với một ân huệ nhỏ, bởi vì lòng tốt lớn sẽ chỉ khơi dậy sự chán ghét và đề phòng của đối phương. Mà những cái ân huệ nhỏ nhìn như không biết tự lượng sức nhưng lại phát ra từ chân tình, lại là cách tốt nhất để chạm đến trái tim người khác, tuy rằng hiệu quả có chút chậm nhưng tương đối tốt.

Tên mặt sẹo vẫn luôn nhìn Sở Du Ninh, không chỉ hắn mà tất cả mọi người đều nhìn cô, cho dù bên cạnh cô có một dị năng giả cấp 6 nhưng mà không ai có thể khống chế được hai mắt của mình.

Lúc mọi người nhìn Sở Du Ninh, Cố Nam cũng không có phản ứng gì, người đàn ông có vết sẹo vừa thấy thì ánh mắt lóe lên: “Không biết khách quý quang lâm nên đã không tiếp đón từ xa, tại hạ là Đao Sẹo Cường, không biết vị này…” Đao Sẹo Cường có ý đồ dẫn đường để Cố Nam ltự giới thiệu bản thân.

Nhưng Cố Nam cũng không trả lời: “Tôi muốn ở lại đây một thời gian, sắp xếp cho tôi hai phòng!”

Ban đầu Đao Sẹo Cường dừng một chút, sau đó cười nói: “Mời anh tới đây!” Lúc hắn xoay người dẫn đường lại liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, sau đó ném ánh mắt cho người bên cạnh hắn.

Người nọ nhận được tín hiệu nhanh chóng nhìn về phía Sở Du Ninh với ánh mắt tham lam, sau đó nhìn cô huýt sáo một cái: “Shoo.”

Sở Du Ninh sợ tới mức co rúm lại, vội vàng đuổi kịp bước chân Cố Nam.

Đao Sẹo Cường nhân cơ hội nhìn Cố Nam một cái, phát hiện hắn cũng chẳng có phản ứng gì.

Sở Du Ninh cũng âm thầm liếc mắt nhìn Đao Sẹo Cường một cái, gia hỏa này nổi lên sắc tâm với cô, hắn đang thử phản ứng của Cố Nam…

Nếu Cố Nam thật sự muốn trả thù Cố Đông thì rất có khả năng sẽ tùy ý để những người này muốn làm gì với cô thì làm, Sở Du Ninh đơn giản nhìn, Đao Sẹo Cường đang ở cấp 5 trung kỳ, những người khác thì khá nhất cũng đang ở sơ kỳ cấp 5, còn lại thì giống cô, đều là cấp 4.