Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 248: Bắt gian (H)




Ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe, nói như vậy… thật đúng là một cơ hội tốt.

Muốn tập hợp đại lục Châu Á, vậy thì trước tiên phải giải quyết vấn đề trong nước, nhưng mà sau tận thế thì các căn cứ trên cả nước đều làm theo ý mình, đến cả ở thủ đô cũng bị chia thành mấy thế lực, ai cũng không tin ai, ai cũng không phục ai, cho nên… ai có tư cách đảm nhận vị trí dê đầu đàn này?

Tất nhiên, Sở Du Ninh tâm lớn đến đâu cũng không vọng tưởng sẽ lên làm dê đầu đàn, nhưng mà… cô muốn có một chỗ đứng vững gót chân trong thời đại hỗn loạn này.

Sở Du Ninh không vội, cô cười tủm tỉm nhìn Lục Dĩ Minh, cục sưng to trong quần Lục Dĩ Minh đang chọc chọc tiểu huy*t, cô dùng tiểu huy*t của mình cọ cọ quy đ*u của hắn, cọ tới mức làm ánh mắt Lục Dĩ Minh chợt lóe, hai tay đồng thời đè lại eo thon của cô: “Sao vậy? Muốn à?”

Khóe mắt Sở Du Ninh hiện lên ý cười xấu xa, cúi người sát bên tai nói với Lục Dĩ Minh: “Yên tâm, tôi chỉ cọ cọ chút thôi không đi vào đâu!”

Quần áo trên người Sở Du Ninh là do dị năng biến thành, mặc vào cởi ra cũng rất tiện, mặc dù bây giờ cô không làm gì cả nhưng cũng có thể làm quần lót của mình biến mất.

Lục Dĩ Minh cứng đờ, hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm giác bên dưới hai lớp vải của hắn và một lớp vải của cô, hắn chưa kịp phản ứng thì Sở Du Ninh đã hơi nhắm mắt lại, lắc eo hưởng thụ, nhìn qua có vẻ là thật sự hưởng thụ, thỉnh thoảng còn có những tiếng rên rỉ trầm thấp bật ra giữa đôi môi.

Rất nhanh Sở Du Ninh đã ướt đẫm rồi, nhân tiện cũng làm ướt luôn quần của Lục Dĩ Minh, đúng lúc này… Cạch một tiếng, cửa thư viện bị đẩy ra.

Lục Dĩ Minh nhìn Sở Du Ninh nhướng mày, Sở Du Ninh đưa lưng về phía màn hình theo dõi cho nên không nhìn được người tới là ai, Lục Dĩ Minh lại thấy được, nhưng mà… hắn không nghĩ tới người nọ lại có thể vào được như vậy.

“Hai người đang làm gì!” Sở Du Nhàn gào lên một tiếng sợ hãi, trừng mắt run rẩy chỉ vào hai người, giống như bắt gian vợ và gian phu ở trên giường.

Sở Du Ninh cũng không quay đầu lại, nhíu mày lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”

Sở Du Nhàn im lặng một lát sau đó khóc lớn: “Huhu…chị, sao chị lại chơi dã nam nhân nữa rồi! Rốt cuộc chị có trái tim không, có trái tim không!”

Cái gì mà kêu là “lại”! Lông mày Sở Du Ninh nhảy dựng, không thể quay đầu nhìn về Sở Du Nhàn: “Khóc nữa thì ném cậu khỏi Tiêu Hồn Động đấy!”

Sở Du Nhàn vội vàng im miệng, đôi mắt nhỏ ủy khuất nhìn thẳng vào Sở Du Ninh, giống như đang lên án hành vi của cô. Ánh mắt của Sở Du Nhàn trầm xuống nhìn hạ thân dính chặt vào nhau của hai người, không cần nghĩ cũng biết phong cảnh như nào.

“Huhu… chị… đến em còn không em, lại chạy đi ôm cái tên dã nam nhân này… Em không chịu, em cũng muốn được ôm một cái!” Nói xong liền định đi tới.

Nhưng Sở Du Ninh chỉ là trừng mắt nhìn, hắn như bị cố định lại ở nơi đó, cuối cùng dưới ánh mắt của Sở Du Ninh không thể không quay đầu rời đi. Nhưng… rời đi cũng không có nghĩa là thỏa hiệp, hắn đi tìm Cố Đông!

Lúc này Cố Đông đang yên lặng theo dõi hội đấu giá, thấy Sở Du Nhàn tới cũng không ném một ánh mắt cho hắn. Nhưng cái này cũng không làm trở ngại sự phát huy của Sở Du Nhàn: “Anh rể…” Sở Du Nhàn ủy khuất đỏ mắt: “Chị của em giấu một tên dã nam nhân ở thư viện!”

Cố Đông hơi dừng, cuối cùng mới quay đầu nhìn Sở Du Nhàn.

“Anh mau đi xem một chút đi, tên đàn ông kia quá đáng lắm, đến em cũng nhìn không nổi!” Sở Du Nhàn tức giận nói.

Vốn dĩ Cố Đông nghe thấy trong thư viện của Sở Du Ninh có một người đàn ông cũng chẳng nghĩ nhiều, với tính cách của cô thì người có thể đi vào thư viện khẳng định đều có giá trị lợi dụng, nhưng mà… nếu như người đàn ông kia quá phận thì sao? Cố Đông nhíu mày…

Sau đó mọi người thật sự nhìn thấy Cố Đông rời đi, hội đấu giá này quan trọng tới mức nào không ai không biết, thế mà hắn thân là ông chủ lại rời đi giữa chừng, đã xảy ra chuyện gì sao?