Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 244: Rời đi




Sở Du Ninh và Ngụy Tử Hân rời đi từ chiếc thang máy nhỏ ở bên cạnh, trước khi cửa thang máy đóng lại cô thấy Lôi Dịch chạy ra khỏi phòng riêng đối diện sân khấu, sau đó lại bị Lục Dĩ Minh giữ chặt.

Lục Dĩ Minh cười nhìn thoáng qua phía cô, cô lại vô tình đóng luôn cửa thang máy.

“Anh kéo tôi làm cái gì, tôi muốn đi tìm em ấy!” Mặt Lôi Dịch trầm xuống và nói.

Lục Dĩ Minh cười: “Anh có biết Cố Đông nhìn chặt cô ấy tới mức nào không? Anh nghĩ cứ chạy ra như thế là có thể gặp được cô ấy à?”

Lôi Dịch khựng lại, ánh mắt dần ảm đạm: “Ngày đó cậu đã gặp cô ấy rồi đúng không?”

Lục Dĩ Minh hơi dừng, cuối cùng lạnh nhạt ừ một tiếng: “Gặp rồi, cô ấy cũng không tệ lắm.”

Lôi Dịch đột nhiên nắm lấy tay Lục Dĩ Minh: “Hai người ngủ với nhau rồi?”

Lục Dĩ Minh lẳng lặng nhìn Lôi Dịch, nhìn hơn nửa ngày, nhìn tới mức khí thế của Lôi Dịch càng lúc càng yếu đi: “Lôi Dịch, người phụ nữ như Sở Du Ninh sẽ không có khả năng dừng lại vì bất kỳ lý do gì hay là một người đàn ông nào, nếu như anh không thể tiếp thu được thì trở về sống cho tốt với Lý Nhiên đi.” Người ngoài cũng không biết rằng giáo sư Lý đã chết, chỉ cho rằng ông ta mất tích, nhưng Lý Nhiên dù sao cũng là vợ của Lôi Dịch, Lôi Dịch cũng không thể mặc kệ cô ta.

Lôi Dịch rũ mắt giấu đi gợn sóng ở trong mắt, sao có thể giống nhau được, Sở Du Ninh yêu hắn, cô có thể vì hắn mà hy sinh hết tất cả, là hắn không tốt, là hắn không có tuân thủ lời hứa bảo vệ cô ấy cho tốt… Làm cô bị tổn thương nhiều như vậy.

Lâm Phong cũng đi tới nhìn bối cảnh như tiên cảnh ở phía đối diện im lặng thật lâu, người phụ nữ kia…. đã trưởng thành, đã là một giấc mộng xa xôi không thể với tới…: “Đội trưởng.” Giọng Lâm Phong nghẹn ngào nói: “Tôi muốn rời đi.”

Lôi Dịch kinh ngạc: “Đi đâu?”

Lâm Phong mím môi lại không trả lời vấn đề của Lôi Dịch: “Tôi muốn rời khỏi tiểu đội Lôi Dịch.” Hắn muốn đi tới một nơi nào đó có thể ở gần Sở Du Ninh hơn một chút.

Ánh mắt Lôi Dịch hơi lóe lên, cuối cùng gật đầu: “Đi đi.” Làm đội trưởng nhiều năm như vậy, Lôi Dịch cũng tương đối hiểu những người ở trong đội này.

Lâm Phong quay đầu lại nhìn Lôi Dịch và Lục Dĩ Minh, sau đó rời đi không quay đầu lại nữa. Muốn tiếp cận Sở Du Ninh, biện pháp nhanh nhất chính là gia nhập Tiêu Hồn Động, nhưng muốn vào Tiêu Hồn Động cũng chỉ có một cách, bò ra từ thây sơn biển máu của đấu trường.

Nghe nói người phụ trách đấu trường bây giờ chính là bò ra từ đấu trường, tuy rằng mỗi buổi chiến đấu ở trong đấu trường đều là thập tử nhất sinh, nhưng chỉ cần sống sót thì sẽ có cơ hội lọt vào trong mắt của Cố Đông.

Lâm Phong không có bối cảnh và tư chất như của Lôi Dịch, cũng không có đầu óc thông minh như của Lục Dĩ Minh, vậy nên hắn chỉ có thể tìm biện pháp

khác.

Lục Dĩ Minh và Lôi Dịch nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Lâm Phong, im lặng…

Khác với bọn họ, Thẩm Hạo Nam vẫn luôn ngồi trong phòng nhìn chằm chằm màn hình lớn, biểu diễn đã kết thúc, khán đài đang chậm rãi bay cao lên, hội đấu giá chính thức bắt đầu. Nhưng màn hình trước mắt Thẩm Hạo Nam lại như ngừng lại cảnh tượng Sở Du Ninh đi ra từ trong rừng kia.

“Đây là Sở Du Ninh mà em nói?” Thẩm Hạo Nguyệt ghé vào bên tại Thẩm Hạo Nam nhỏ giọng hỏi.

“Ừ…” Đối mặt Thẩm Hạo Nguyệt, cuối cùng Thẩm Hạo Nam đã không còn nặng nề như trước: “Chị… Em muốn cưới cô ấy!”

Thẩm Hạo Nguyệt sửng sốt, một tia rối rắm hiện lên trên gương mặt tái nhợt: “Nhưng mà… hình như cô ấy có quan hệ không rõ ràng với rất nhiều đàn ông.”

Thẩm Hạo Nam mím môi: “Em không để tâm, em chỉ muốn cho cô ấy một gia đình yên ổn!”

Thẩm Hạo Nguyệt im lặng một lát: “Chuyện này… còn phải tìm anh rể của em thương lượng.” Nói rồi cô ta nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ ngồi ở bên cạnh.

Tưởng Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn vật phẩm đang được đấu giá, hôm nay hắn tới là vì cái năng lượng dịch kia, lúc làm nhiệm vụ mang theo một cái này, thời khắc mấu chốt có thể cứu một mạng. Còn về phần biểu diễn hương diễm lúc đầu… nữ nai con kia hắn cũng có một chút ấn tượng, là một người có bản lĩnh, mới được mấy tháng thôi đã từ món đồ chơi tấn chức thành quản lý cao cấp của Tiêu Hồn Động.