Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 226




Trong lòng người đàn ông suy tính một chút, cất bước đi về phía Sở Du Ninh, ánh mắt ẩn chứa tính xâm lược dừng ở trên mặt Sở Du Ninh: “Còn chỗ tốt nào khác nữa không?” Chỗ tốt ở đây là gì không cần nói cũng biết.

Đột nhiên, một âm thanh lạnh băng vang lên ở phía sau người đàn ông: “Chỗ tốt gì?”

Sống lưng người đàn ông tê dại, đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy Cố Đông đang đứng ở bên kệ sách lạnh lùng nhìn hắn.

“Đông ca!”

Cố Đông không nói gì chỉ lạnh nhạt quay đầu nhìn về phía Sở Du Ninh: “Không có lần sau.”

Mồ hôi lạnh của người đàn ông rơi xuống từng giọt: “Đã rõ.” Dứt lời hắn cúi đầu chậm rãi rời khỏi thư viện. Nam nhân đi rồi, Sở Du Ninh chậm rãi ngồi lại ngay ngắn: “Ông chủ…” Gia hỏa này sao lại tức giận nhỉ? Là nghĩ tới chuyện Cố Nam sao?

Cố Đông nhìn Sở Du Ninh im lặng thật lâu, cuối cùng lạnh lùng nói: “Không có lần sau!”

Ánh mắt Sở Du Ninh trợn tròn, ánh mắt đảo nhanh. Vậy đây là… Cố Đông đang lo lắng cho cô sao? Thôi được rồi, việc một mình gặp riêng người phụ trách đấu trường đúng là có chút không thỏa đáng, nhưng chuyện năng lượng dịch này lại không thể nói ở bên ngoài nói…

Cố Đông liếc mắt nhìn năng lượng dịch bên cạnh: “Chỗ còn dư thì giao cho người khác làm đi.” Dứt lời, anh xoay người rời đi cũng không quay đầu lại.

Sở Du Ninh cũng nhìn về phía năng lượng dịch, đây là không cho phép cô tiếp xúc với những người đàn ông của Hân tỷ à? Không có cách nào, Sở Du Ninh chỉ có thể đem số năng lượng dịch còn lại giao cho người phụ nữ như đàn ông xử lý.

Giải quyết xong chuyện này Sở Du Ninh mới yên tâm đi tìm Ngụy Tử Hân, đây cũng là lúc cô ấy nên học tập sử dụng dị năng hệ băng rồi. Sở Du Ninh đứng ở trước phòng Ngụy Tử Hân đột nhiên dừng lại, trong phòng… vang lên tiếng rên rĩ tràn đầy tình dục của phụ nữ, âm thanh này hình như là của Ngụy Tử Vi!

Sở Du Ninh đột nhiên nheo mắt lại, tên nào không có mắt dám lêu lỏng với Ngụy Tử Vi ở trong phòng của Hân tỷ vậy? “Rầm!” Sở Du Ninh nhấc chân đá văng cửa phòng, nhìn thấy hai thân ảnh đang trùng trùng điệp điệp thì ngạc nhiên, Bạch Lạc? Vì sao hắn lại ở nơi này? Là Hân tỷ làm sao?

Trong mắt Sở Du Ninh hiện lên vẻ nghi hoặc, sau đó lùi ra phía sau còn tri kỷ đóng cửa lại, lúc đang định rời đi sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt ngay lập tức, cô không dám tin đẩy cửa ra một lần nữa, khó khăn lên tiếng: “Hân tỷ..” Lúc này Bạch Lạc đã bò dậy từ thân thể trần trụi của Ngụy Tử Vi, nhưng Ngụy Tử Vi lại vẫn có tình quấn lên, Sở Du Ninh lạnh lùng nhìn Bạch Lạc, đôi mắt chậm rãi đỏ bừng: “Chị.”

Vẻ mặt Bạch Lạc tràn đầy hoảng loạn, duỗi tay đẩy Ngụy Tử Vi ra, nhưng mà Ngụy Tử Vi lại giống như một con bạch tuộc bám vào Bạch Lạc không buông. Mãi cho đến khi… Bạch Lạc biến trở về hình dạng của Ngụy Tử Hân. Ngụy Tử Hân vì che dấu hoảng loạn trong mắt, đẩy Ngụy Tử Vi ra rồi kéo khăn trải giường bọc lấy thân thể, cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt Sở Du Ninh.

Ngụy Tử Vi cuối cùng đã có thể lấy lại tinh thần, tức giận nhìn Sở Du Ninh: “Người khác có thể chơi chị ta, vậy sao tôi lại không thể, dù sao tôi cũng chính là em gái ruột của chị ta!”

Cả người Sở Du Ninh run rẩy, nắm chặt bàn tay sợ mình không khống chế nổi mà lao lên giết ch*t Ngụy Tử Vi: “Được…” Giọng cô nghẹn ngào: “Là tôi xen vào chuyện của người khác.” Dứt lời xoay người đóng cửa lại: “Quấy rầy rồi.”

Ngụy Tử Hân đột nhiên ngẩng đầu: “Ninh Ninh!” Cô ấy vội vàng đuổi theo, sau khi đuổi kịp thì giữ chặt tay của Sở Du Ninh: “Chị.”

“Chuyện của chị chẳng có liên quan gì với em hết.” Sở Du Ninh cũng không quay đầu lại, lạnh băng nói.

Sắc mặt Ngụy Tử Hân đột nhiên trắng bệch, cứng ngắc đứng ở đó, nhưng mà… mặc kệ Sở Du Ninh nói cái gì thì cô ấy cũng không để cô rời đi.

Ngụy Tử Hân khổ sở nhắm hai mắt lại: “Chị không phải là con gái ruột của mẹ.”

Sở Du Ninh run lên, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Ngụy Tử Hân, từng giọt nước mắt từ khóe mắt của Ngụy Tử Hân rơi xuống: “Nhưng mà mẹ đối xử với chị lại giống như chính là con ruột của bà, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Tử Vi có gì thì chị cũng có cái đó. Trước mạt thế… Tử Vi chống đối lại mẹ nên chị đã khiển trách cô ấy cho nên Tử Vi mới trốn khỏi nhà rời đi, từ đó về sau… cũng vẫn luôn không trở về.”