Nhìn thấy Sở Du Ninh như vậy Ngụy Tử Hân im lặng rất lâu cuối cùng mới thở dài, thôi, sớm muộn gì cũng phải để cho Ngụy Tử Vi gặp Bạch Lạc một lần.
Ngụy Tử Hân khoanh tay ôm Sở Du Ninh lại: “Em cần gì phải tức giận tới mức này.”
Sở Du Ninh vừa nghe thấy nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì lại để cô ta bắt nạt chị như vậy!”
Ánh mắt Ngụy Tử Hân ảm đạm: “Là do chị không thể tìm em ấy sớm hơn khi mạt thế tới cho nên mới khiến cho em ấy chịu khổ cực như vậy, em ấy oán trách chị thì về tình cảm cũng có thể tha thứ.”
“Nhưng mà chị cũng không phải không đi tìm cô ta, chỉ là do vẫn luôn không tìm được thôi!” Sở Du Ninh biện hộ. Ngụy Tử Hân sờ sờ đầu Sở Du Ninh: “Chị đã đồng ý với mẹ sẽ chăm sóc Tử Vi thật tốt…”
“Nhưng cô ta không để chị chăm sóc như vậy!” Sở Du Ninh bất mãn: “Cô ấy là em gái của chị, nếu đã làm sai chuyện gì thì nên dạy dỗ, chị không nên dung
túng cô ta mù quáng như vậy!”
Ngụy Tử Hân im lặng một lát: “Em ấy… bị kích thích, nên tinh thần có chút vấn đề, cho nên không thể suy diễn theo lẽ thường được.”
Quả nhiên là tinh thần có vấn đề sao… Sở Du Ninh im lặng.
Cha mẹ của Sở Du Ninh trọng nam khinh nữ tới mức độ biến thái, cô chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của cha mẹ, cho nên tình thân vô cùng nhạt nhòa, cô không hiểu sự hứa hẹn của Ngụy Tử Hân đối với mẹ quan trọng tới cỡ nào, cũng không hiểu tình cảm của Ngụy Tử Hân đối với em gái Ngụy Tử Vi, nhưng mà… ở trước mặt Ngụy Tử Hân ngoan ngoãn một chút sẽ không sai.
Đôi mắt Sở Du Ninh hồng hồng, cô hít cái mũi ủy khuất nói: “Xin lỗi… Em không nên làm như vậy.”
Trái tim của Ngụy Tử Hân như được Sở Du Ninh sưởi ấm, đặc biệt là sau khi có sự đối lập rõ ràng với Ngụy Tử Vi. Ngụy Tử Hân ôm Sở Du Ninh xoa xoa đầu cô: “Chị biết, em cũng là vì muốn tốt cho chị.”
Sở Du Ninh lại òa khóc: “Em… Em chỉ là không muốn nhìn thấy chị bị bắt nạt, kể cả là em gái ruột của chị cũng không được.” Sở Du Ninh có thể đối phó với Ngụy Tử Vi trên danh nghĩa vì Ngụy Tử Hân, nhưng nhất định phải làm vừa phải, như vậy mới có thể không khiến Ngụy Tử Hân tức giận đồng thời nhớ kỹ lòng tốt của cô.
“Đồ ngốc, như này sao tính là chịu thiệt được.” Ngụy Tử Hân bất đắc dĩ cười, duỗi tay lau nước mắt cho Sở Du Ninh: “Đừng khóc, khóc nữa là biến thành con mèo nhỏ.”
Đây là lần đầu tiên Sở Du Ninh đối đầu trực diện với Ngụy Tử Vi, cho dù Ngụy Tử Vi là em gái ruột của Ngụy Tử Hân nhưng Sở Du Ninh vẫn thắng tuyệt đối, tất nhiên… cũng nhờ Ngụy Tử Vi ngu ngốc phụ trợ.
Mặc kệ Ngụy Tử Hân dỗ như thế nào Sở Du Ninh vẫn không thể ngừng khóc, cuối cùng còn khóc to hơn. Sự đáng yêu đã làm cho trái tim của Ngụy Tử Hân mềm nhũn, lúc này cô ấy hận không thể móc tâm ra tới dỗ Sở Du Ninh, chỉ cần cô dừng lại đừng khóc nữa.
Sau khi Ngụy Tử Vi gặp Bạch Lạc trở về thì yên lặng rất lâu, nhốt mình ở trong phòng không ăn không uống cũng không nói lời nào, Sở Du Ninh đã sớm đoán trước kết quả như này, Bạch Lạc không kích thích cô ta đã là tốt rồi, sao có thể chấp nhận cô ta được.
Sau đó Ngụy Tử Vi đột nhiên ném hết tất cả đồ trang điểm, lại muốn một đống lớn mỹ phẩm dưỡng da, mỗi ngày đều trốn ở trong phòng dùng đồ dưỡng da
cho mình, nhất định là Bạch Lạc đã cười nhạo việc cô ta trang điểm, lại còn nói làn da cô ta không đẹp.
Ngụy Tử Vi thoa hết lớp này đến lớp khác cuối cùng làn da cũng không chịu nổi không thể phục hồi, lại còn làm chỗ chân lông bị bịt kín, nổi lên rất nhiều mụn.
Trong lúc này Sở Du Ninh đi cùng với Cố Đông đã đưa cho tiến sĩ K một giỏ trái cây, để tiến sĩ K lấy năng lượng từ bên trong ra. Tiến sĩ K đương nhiên không chịu làm, nhưng Cố Đông lại chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Còn muốn có kinh phí nghiên cứu không.”
Cho nên nói, ngay cả nhà khoa học ngưu B* tới cỡ nào cũng phải vì kinh phí mà khom lưng.
*cực trâu, trâu bò, giàu có, giỏi giang (nghĩa châm chọc)
Tiến sĩ K chịu ra tay, tất nhiên không có chuyện gì không thành, ngày hôm sau Sở Du Ninh nhận được hai mươi viên năng lượng dịch. Trái cây ở trong không gian của Triệu Tiêm Tiêm, cùng với tay nghề cao siêu của tiến sĩ K, thì năng lượng dịch này tất nhiên không bình thường. Sở Du Ninh uống một hớp mà đã có cảm giác dị năng muốn đột phá.
Vốn dĩ tỷ lệ hấp thu trái cây trong không gian của Triệu Tiêm Tiêm đã rất cao, nhưng sau khi chế tạo thành năng lượng dịch lại có thể đạt tới mức hấp thụ một trăm phần trăm!
Sở Du Ninh nhìn năng lượng dịch vừa lòng nở nụ cười, trước tiên cô đem cho Triệu Tiêm Tiêm, Ngụy Tử Hân và Cố Đông mỗi người ba viên, còn dư lại mười viên dùng để giải quyết những người đàn ông của Ngụy Tử Hân.