Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 223




Lúc Cố Đông rời khỏi phòng thí nghiệm Sở Du Ninh vội vàng đuổi kịp, bước chân Cố Đông hơi dừng, sau đó trừng mắt nhìn tiến sĩ K, rồi mang theo cô rời đi.

Qua lần gặp mặt này với tiến sĩ K, trong lòng Sở Du Ninh trầm xuống, xong rồi, cô đã đánh giá cao sự chấp nhất với khoa học của tiến sĩ K, không phải người ta

vẫn nói loại trạch khoa học kỹ thuật này vừa quay đầu một cái là sẽ ném mấy chuyện không liên quan đến nghiên cứu khoa học sao?

Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Cố Đông dừng bước chân lại nhìn về phía Sở Du Ninh: “Cô với K làm sao vậy?”

Sở Du Ninh im lặng một lát: “Cũng không có gì, chỉ là có chút không thích ứng được với cách thu thập thí nghiệm của hắn, nên có phản kháng một lần.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Ánh mắt Cố Đông hơi lóe, sau đó làm như không có việc gì nhìn về phía trước, trạng thái kia của K không giống như chỉ là phản kháng đơn giản: “Lần sau tới phòng thí nghiệm thì gọi điện thoại cho tôi.”

Ánh mắt Sở Du Ninh sáng lên, đúng là biện pháp tốt!

Sau khi trở về Sở Du Ninh thấy Ngụy Tử Hân đứng ở trước cửa phòng của Ngụy Tử Vi, cô ấy cau mày gõ cửa: “Em mở cửa ra đi.”

“Tôi không thèm mở, đồ đàn bà kinh tởm, tránh xa tôi một chút! Cách một cánh cửa cũng ngửi thấy mùi hôi thối trên người của chị!” Ngụy Tử Vi gào to ở bên trong cánh cửa.

Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên lóe lên, cô lao vọt tới một chân đá văng cửa phòng, tốc độ nhanh tới nỗi Ngụy Tử Hân cũng chưa kịp phản ứng lại.

Lúc này Ngụy Tử Vi đang ngồi ở trên giường, trên mặt là biểu tình chán ghét, đầu óc Sở Du Ninh liền cảm thấy choáng váng, cô xông lên túm lấy cổ áo của Ngụy Tử Vi quăng cho cô ta hai cái tát vang dội, khóe miệng Ngụy Tử Vi bị đánh trách máu.

“Cô nói ai bẩn? Cô là một con tiện nhân bị một đám những kẻ lưu lạc dơ bẩn luân gian, cô không biết xấu hổ nói ai dơ bẩn? Cô có biết mỗi người đàn ông của Hân tỷ chỉ cần tùy tiện lấy ra một người cũng có thể hủy diệt cái căn cứ nhỏ của cô hay không!” Sở Du Ninh càng nói càng hận, bốp bốp lại cho cô ta thêm hai cái tát.

“Ninh Ninh!” Ngụy Tử Hân vội vàng xông tới ôm chặt eo Sở Du Ninh, kéo cô lùi ra phía sau.

Ngụy Tử Vi rốt cuộc cũng phản ứng lạ, cô ta như phát điên hét lớn một tiếng, dùng răng nanh và móng vuốt lao về phía gương mặt của Sở Du Ninh.

Sắc mặt Ngụy Tử Hân đột nhiên thay đổi, ôm Sở Du Ninh xoay người đưa lưng về phía Ngụy Tử Vi, móng vuốt của Ngụy Tử Vi hung ác chộp tới phía Ngụy Tử Hân, mặc dù cách một lớp quần áo nhưng phía sau lưng Ngụy Tử Hân vẫn bị cào rách máu tươi nhuộm đỏ áo trong chớp mắt.

Sở Du Ninh ngửi thấy mùi máu, đột nhiên tránh khỏi tay Ngụy Tử Hân, xoay người cô ấy lại để nhìn, lúc Sở Du Ninh nhìn thấy vết máu sắc mặt lập tức âm trầm.

Sở Du Ninh đóng băng giày của Ngụy Tử Hân ở trên mặt đất, sau đó xông lên túm tóc của Ngụy Tử Vi: “Cô muốn gặp Bạch Lạc đúng không? Được! Tôi để cho cô đi gặp!” Sở Du Ninh lạnh lùng nói, túm tóc của Ngụy Tử Vi lôi ra bên ngoài.

“Ninh Ninh!” Ngụy Tử Hân nóng nảy, cô ấy chưa bao giờ thấy Sở Du Ninh kích động như vậy.

Sở Du Ninh đi tới cửa đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Ngụy Tử Hân: “Nếu như chị lại để cô ta bắt nạt chị… em sẽ giết cô ta!”

Nói xong tóm Ngụy Tử Vi nhanh chóng rời đi.

Sở Du Ninh tìm được người phụ nữ trông như đàn ông, ném Ngụy Tử Vi ra ngoài: “Mang cô ta đi gặp Bạch Lạc, đừng để cho Bạch Lạc chơi chết cô ta.”

Ánh mắt người phụ nữ trông như đàn ông nhìn Ngụy Tử Vi hơi lóe lên, cô ta là người làm mảng tin tức tất nhiên biết chuyện của Ngụy Tử Vi, cô ta… chọc tới Ninh tỷ sao?

Giải quyết xong chuyện của Ngụy Tử Vi, Sở Du Ninh liền đi tìm Ngụy Tử Hân, Ngụy Tử Hân vừa lúc đuổi tới cửa, Sở Du Ninh một tay ôm lấy cô ấy, Ngụy Tử Hân chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ trông như đàn ông mang Ngụy Tử Vi đi.

“Ninh Ninh!” Ngụy Tử Hân hét lớn một tiếng.

Nhưng mà Sở Du Ninh chỉ siết chặt hai tay không nói lời nào cũng không buông cô ấy ra, Ngụy Tử Hân vừa cúi đầu động tác bỗng khựng lại, chỉ thấy Sở Du Ninh không nói bất kỳ cái gì, chỉ ôm cô ấy như vậy, đôi mắt càng ngày càng hồng.