Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 219




Sở Du Ninh vốn dĩ muốn đi gặp Ngụy Tử Hân, nhưng lại sợ Ngụy Tử Hân nhìn thấy bộ dạng này của cô thì lại lo lắng. Cho nên trộm trở về nhà, lúc gần tới nhà thì Sở Du Ninh thả chậm bước chân, đối diện nhà của cô có thêm một căn nhà nữa, trước đây ở đó vốn là một mảnh đất trống, hiện tại đã nhiều thêm một căn nhà. Nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ đó là chỗ ở của Ngụy Tử Vi.

Ngụy Tử Hân sắp xếp cho Ngụy Tử Vi ở đối diện với mình cũng không làm Sở Du Ninh cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao thì chỗ cô ấy vẫn luôn có đàn ông ra vào, Ngụy Tử Vi ở bên đó lại không tiện.

Sở Du Ninh dừng lại nhìn cửa đối diện một lát sau đó mới trở về phòng.

Diệp Thần thấy cô trở về liền sửng sốt, vội vàng bế ngang cô lên: “Em sao thế?”

Sở Du Ninh nằm ở trong ngực Diệp Thần thả lỏng hơn: “Em cho hắn uống thuốc hơi nhiều.”

Trong mắt Diệp Thần hiện lên đau lòng: “Hà tất phải làm như vậy.” Nói xong ôm Sở Du Ninh thả vào bồn tắm.

Sở Du Ninh bĩu môi: “Năng lực của tiến sĩ K không thể nghi ngờ, nếu như bắt được hắn thì sau này có thể dễ dàng hơn rất nhiều.” Cô nhàn nhạt nói.

Động tác Diệp Thần hơi dừng lại: “Anh có thể bảo vệ em!” Nói rồi tiếp tục nhẹ nhàng tắm cho Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh cười in một nụ hôn trên môi Diệp Thần: “Em biết anh có thể bảo vệ em, nhưng bây giờ… em không chỉ là muốn tồn tại!”

Con người, đều có lòng tham, khi mạt thế vừa mới bắt đầu, Sở Du Ninh chỉ nghĩ sẽ sống thật tốt, sống tốt như một con người, nhưng càng ngày trải qua càng nhiều việc đời, dã tâm của cô càng lúc càng lớn, đã có năng lực lại còn có cơ hội, vì sao mà lại không thể ganh đua một lần.

Diệp Thần không hiểu ý của Sở Du Ninh nhưng hắn biết cô có chuyện muốn làm, vậy thì hắn liền làm với cô.

“Đối diện mới có một người phụ nữ vào ở, anh cẩn thận một chút đừng để bị cô ta phát hiện.” Căn phòng của Sở Du Ninh khá hẻo lánh cho nên Diệp Thần ở đây có rất ít người có thể phát hiện, hơn nữa dị năng tinh thần của hắn cũng rất mạnh, chỉ cần phát hiện có người tới đây thì sẽ rời đi, đến nay vẫn không ai biết sự tồn tại của hắn.

Ừm… cũng không hẳn vậy, Thẩm Hạo Nam có thể biết đến Diệp Thần thì cũng không có gì bất ngờ rằng Cố Đông cũng biết, dù sao thì dị năng của Cố Đông là dị năng không khí, mà Diệp Thần lại vẫn luôn đi theo bên người cô, muốn không biết cũng khó nhưng mà trước giờ hắn chưa từng nhắc đến.

Diệp Thần khẽ nhíu mày: “Hương vị của người phụ nữ kia rất khó chịu.”

Hương vị? Hương vị mà lại khiến thây ma chán ghét… có thể hiểu được là Ngụy Tử Vi ăn không ngon đúng không?

Sở Du Ninh không để trong lòng, ôm Diệp Thần ngủ một giấc thật ngon. Sáng sớm hôm sau liền đi gặp Ngụy Tử Hân, nhìn thấy cô ấy vẫn nũng nịu gọi một tiếng: “Hân tỷ!” Sau đó giống như chim én nhỏ nhào vào trong lòng Ngụy Tử Hân.

Lúc lần đầu Sở Du Ninh làm động tác này Ngụy Tử Hân còn bất ngờ nhưng sau này đã thành thói quen. Ngụy Tử Hân ôm Sở Du Ninh an ủi vỗ vỗ lưng của cô, ánh mắt mệt mỏi của nhiều ngày nay rốt cuộc đã có một chút vui mừng.

“Nghe nói em đã học được dị năng hệ băng?” Ngụy Tử Hân cười hỏi.

Sở Du Ninh liên tục gật đầu, ánh mắt ngoan ngoãn giống như một con thỏ con: “Đi, em dạy chị!” Nói rồi cô kéo cô ấy vào trong phòng.

Ngụy Tử Hân lại cười lắc đầu: “Đừng vội, chị tới xem Tử Vi trước.” Nói xong cô ấy ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng căn phòng của Ngụy Tử Vi, sau đó cả người căng thẳng.

Sở Du Ninh ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy được một người phụ nữ đang hung hăng trừng mắt nhìn hai người, đây… chính là Ngụy Tử Vi?

Nói thật, nhan sắc của Ngụy Tử Vi cũng quá bình thường, không gọi là xấu chỉ là nhìn không thoải mái. Theo lý thuyết Ngụy Tử Hân xinh đẹp như vậy thì cho dù Ngụy Tử Vi không xinh đẹp được như cô ấy thì cũng không nên có dung mạo bình thường như thế này.

“Cô ta chính là nguyên nhân chị ném em một mình ở bên ngoài sao?” Ngụy Tử Vi nhìn Sở Du Ninh ác độc nói.

Ném cô ta một mình ở bên ngoài? Sao có thể? Sở Du Ninh nhận được tin tức chính là Ngụy Tử Vi vì người đàn ông kia mà sống chết cũng không chịu trở về với Ngụy Tử Hân.

Ngụy Tử Hân bất đắc dĩ vỗ vỗ Sở Du Ninh: “Em ấy… tâm trạng không tốt lắm, em đừng để ý.”

Ánh mắt của Sở Du Ninh khẽ đảo, sau đó cười: “Ninh Ninh sao có thể là người keo kiệt như vậy.” Sở Du Ninh suy đoán có lẽ không phải là tâm trạng của Ngụy Tử Vi không tốt, mà là do trạng thái tinh thần không ổn thì đúng hơn.