Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 202




Đúng vậy, làm t.ình, hôm nay Sở Du Ninh định ăn luôn Lục Dĩ Minh.

Cô đã câu dẫn Lục Dĩ Minh mấy lần, hai lần trước Lục Dĩ Minh vác thương ra trận lại bị Sở Du Ninh một nhát cắt ngang, lần này nếu lại tiếp tục làm như vậy nữa thì sẽ không thú vị.

Lục Dĩ Minh cũng biết hôm nay Sở Du Ninh nhất định sẽ không chạy, bởi vì cô là một người phụ nữ rất thông minh, hiểu được cái gì gọi là một vừa hai phải.

Cho nên hắn cũng không cần phải lo lắng sẽ giống như hai lần trước.

Buông môi Sở Du Ninh ra, giữa đôi môi của hai người kéo theo một sợi chỉ bạc ái muội, tay phải của Lục Dĩ Minh nắm gương mặt của Sở Du Ninh, ngón cái xoa xoa mí mắt của cô.

Đôi mắt của Sở Du bị tình dục hóa thành một làn nước, cô mê mang nhìn hắn, vươn một chút đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm giữa đôi môi.

Đôi mắt của Lục Dĩ Minh tối sầm lại, côn th*t cứng rắn cách quần áo đột nhiên va chạm cách một lớp quần áo, Sở Du Ninh nhẹ nhàng ngâm khẽ một tiếng, hàm răng trắng như tuyết không tự chủ mà cắn chặt môi dưới.

Về mặt tình dục Sở Du Ninh chưa bao giờ cần phải cố tình rên rỉ, có khi còn phải cố kìm nén vài phần, chính sư trầm mặc này đã làm cho mỗi phản ứng của cô đều rất chân thực và quyến rũ, ngược lại càng làm cho đàn ông thêm hưng phấn hơn.

Lục Dĩ Minh thích loại dục vọng không lộ như này, điều này khiến cho Sở Du Ninh trở thành thứ mà người ta điên cuồng muốn chinh phục. Nhưng mà… hắn không thể vội vàng được, mỹ vị luôn phải nếm từ từ mới thú vị. Tầm mắt của Lục Dĩ Minh dừng ở trên xương quai xanh của Sở Du Ninh, đường cong xương quai xanh của cô vô cùng hoàn mỹ. Xương quai xanh muốn đẹp thì cần phải kết hợp với da thịt hoàn mỹ, nhiều hơn một phần thì đường cong không rõ ràng, không đủ hấp dẫn, thiếu một phần sẽ thành gầy gò, lại thành nhạt nhẽo.

Lục Dĩ Minh cúi người dịu dàng ở đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên xương quai xanh của Sở Du Ninh, nụ hôn nhẹ nhàng như những cơn gió lướt qua kia, giống như rất nâng niu cô. Tất nhiên nếu như côn th*t của hắn không có chạm vào phía dưới của cô thì có lẽ Sở Du Ninh thật sự tin vào điều đó.

Lục Dĩ Minh chậm rãi kéo vai áo của Sở Du Ninh xuống, khuôn ngực không chút che giấu nào dần lộ ra trước mắt Lục Dĩ Minh, nhưng hắn kéo một nửa thì dừng lại, cổ áo và nội y dán ở trên đầu v*, tuy lộ ra hơn nửa bộ ngực sữa nhưng không có lộ ra núm v*.

Lục Dĩ Minh cứ như vậy im lặng nhìn một lát, sau đó tò mò dùng tay nâng cặp ngực của cô lên để cho chúng tụ lại càng thêm đầy đặn hơn.

Sở Du Ninh nhướng mày: “Sao thế? Chưa từng thấy à?”

Lục Dĩ Minh hơi dừng một lát, cô đúng là rất biết cách làm mất hứng: “Đã từng thấy rồi.” Hắn thành thật trả lời, dù sao thì khi mạt thế đến thì mọi người sống khá thoáng, những người thích làm t.ình trước mặt người khác có không ít, hắn đã từng nhìn thấy là chuyện rất bình thường. Nhưng bộ ngực xinh đẹp giống như của Sở Du Ninh hắn lại chưa từng nhìn thấy.

Làn da của Sở Du Ninh quá tốt, mềm mại giống như một khối đậu trắng noãn, Lục Dĩ Minh vốn nghĩ rằng chỉ có làn da trên mặt cô đã đủ tốt, nhưng mà so sánh với ngực thật sự là không quá giống nhau, những làn da ở chỗ khác của Sở Du Ninh căng mịn, nhưng làn da ở chỗ ngực lại tươi mới và mềm mại giống như chỉ cần chạm nhẹ một chút cũng có thể chảy ra nước, cảm xúc như này đúng là rất thần kỳ.

Sở Du Ninh khó nhịn cọ cọ tiểu huy*t, thực ra cô đã ướt rồi nhưng mà tên cẩu nam nhân Lục Dĩ Minh này cứ không nhanh không chậm mà thưởng thức, giống như muốn thừa cơ hội xem toàn bộ cơ thể cô một lần và chơi đùa.

Lục Dĩ Minh có thể nhẫn nhưng mà Sở Du Ninh thật sự nhịn không nổi rồi, nhưng lại không thể quá mức chủ động nếu không sau này sẽ bị tên khốn này cười nhạo, nghĩ một chút Sở Du Ninh mỉm cười.

Lục Dĩ Minh cảm nhận được dị năng dao động, sau đó quần áo của Sở Du Ninh liền đổi thành một chiếc váy liền thân mỏng La Mã cổ đại, hắn hơi dừng lại ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đột nhiên sững sờ.