Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 200




Đừng nhìn mẹ của Cố Nam xinh xắn lanh lợi, thật ra bà ta lại là người rất tàn nhẫn, bà ta đã nhân cơ hội tìm người luân gian mẹ Cố…

Mẹ của Cố Nam vốn tưởng rằng sau khi Cố Nam trở lại Cố gia thì cha Cố cũng sẽ đón bà ta về, nhưng lại không nghĩ tới là ông ta biến mất không còn tin tức nào hết. Không chỉ như thế bởi vì Cố Đông ra tay cho nên bà ta không thể bước vào thủ đô nửa bước, bà ta còn nghe nói Cố Đông đã khống chế được toàn bộ Cố gia.

Như vậy sao được! Cố gia là của bà ta, là của con trai bà ta, sao có thể tiện nghi cho đôi mẹ con tiện nhân kia được.

Mẹ Cố Nam cho rằng cha Cố có tình cảm với mẹ Cố, chỉ cần mẹ Cố không còn sạch sẽ nữa thì cha Cố sẽ hoàn toàn ghét bỏ bà ấy.

Cố Đông bôn ba khắp nơi vì toàn bộ Cố gia, thật vất vả mới xong thì lại nghe nói Cố Nam không có ở nhà cũ, lúc anh muốn đi tìm Cố Nam lại nghe được tin tức mẹ Cố xảy ra chuyện…

Lúc này mạt thế đã yên lặng buông xuống, lúc Cố Đông thật vất vả mới tìm được mẹ Cố thì thân thể của bà đã bị thây ma xé nát. Đúng vậy, trong số mấy người đàn ông luân gian bà có một người đột nhiên biến thành thây ma, mẹ Cố đã trở thành tế phẩm thứ nhất của con thây ma này.

Toàn bộ thế giới của Cố Đông đã sụp đổ tại giây phút ấy, đặc biệt là lúc anh ôm thi thể bị tàn phá của mẹ Cố trở lại Cố gia thì lại thấy cha Cố đang run bần bật ôm tiểu tam.

Toàn bộ nhà cũ có 72 người trốn ở trong này, bọn họ không chỉ cho phép người đàn bà này vào trong nhà cũ, lại còn không có một ai đi ra ngoài tìm mẹ của anh, một khắc đấy Cố Đông hoàn toàn phát điên, anh đã dùng dị năng không khí vừa mới có được hành hạ 72 con người này đến chết, máu tươi cùng thịt nát phủ kín toàn bộ mặt đất ở nhà cũ. Nhưng mà cho dù như nào đi nữa… mẹ Cố cũng không thể sống lại được, Cố Đông không còn mẹ…

Nghe thấy chuyện xưa này Sở Du Ninh thật lâu cũng không thể lên tiếng: “Vậy còn… Cố Nam…”

“Em nghĩ xem vì sao người đàn bà kia có thể vào thủ đô?” Lục Dĩ Minh ôm cơ thể của Sở Du Ninh và chơi đùa với những ngón tay của cô: “Vốn dĩ Cố Nam không muốn giúp bà ta, nhưng mà… Phạm Tuyết đã thay thế bà ta mà cầu tình.”

Thì ra… không ai là vô tội…

Cố Nam tuy không biết người đàn bà kia muốn làm cái gì, nhưng mà… cậu ta đã gián tiếp hại chết mẹ Cố là sự thật. Còn Phạm Tuyết… Sở Du Ninh mím môi, trong lòng có chút ngán ngẩm.

Phạm Tuyết nghĩ như thế nào Sở Du Ninh dùng ngón tay cũng có thể đoán được, cô ta ngây thơ, lương thiện, ở trong từ điển của cô ta, mẹ cậu ta có sai thì cũng đã có công nuôi dưỡng sinh thành Cố Nam, người khác có thể ghét bỏ bà ta nhưng Cổ Nam thì không thể.

Lòng lương thiện và vẻ đẹp hào phóng của cô ta… Sở Du Ninh cười lạnh. Trách không được, trách không được Cố Đông lại làm như vậy với Cố Nam, anh không chỉ đang trả thù Cố Nam, trả thù Phạm Tuyết, anh cũng đang… trả thù chính bản thân mình.

Trách không được vì sao mà anh phải uống thuốc thì mới có thể cứng nổi, bởi vì anh không yêu Cố Nam, đối với Cố Nam anh chỉ có hận không có dục vọng.

Nhưng so với Cố Nam có lẽ anh càng hận bản thân mình hơn, là do anh đã tiếp nhận Cổ Nam cho nên mới để người đàn bà kia bắt được cơ hội, cũng là do anh quá ngu ngốc, mới dùng hết toàn sức lực muốn cứu mỗi một người Cố gia, vậy cho nên mới không có thời gian ở bên cạnh mẹ, mới khiến cho mẹ bị hại. Là anh… là anh đã hại chết mẹ của mình, đều là bởi vì anh!

Sở Du Ninh nghĩ tới cuộc điện thoại kia, có lẽ ngay từ đầu Cố Đông còn có một tia hy vọng, anh hy vọng chuyện này không có quan hệ gì với Cố Nam, nhưng mà cuộc điện thoại kia đã hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng của anh…

Thực ra có lẽ trước khi nhận cuộc điện thoại đó thì Cố Đông cũng đã có dự cảm từ trước, nếu không cũng đã không để cho Ngụy Tử Hân biến thành bộ dạng

của Cố Nam, từ khi đó Cố Đông đã bắt đầu tự ngược. Mà anh mang theo thuốc ki©h dục cũng không phải để chuẩn bị cho Cố Nam, mà là vẫn luôn mang trong người, hơn nữa còn từng dùng rất nhiều lần…

Ánh mắt Sở Du Ninh hơi trầm xuống, trong lòng càng lúc càng buồn, lúc Cố Đông hãm sâu địa ngục, tra tấn Cố Nam cũng như tra tấn chính mình, cô thế mà lại thái độ xem náo nhiệt… Quả nhiên, cô cũng không phải người vô tội…