Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 167: Trở Về






Sở Nghiên cứu thành Vạn Xuân.
Tô Vũ vừa về đã ngay lập tức đến đây, hắn đặt hai mẫu vật lên bàn rồi nói: "Đấy, các ngươi cầm đi."
Cao Tuấn và Johann vội vàng tiến đến chụp lấy hai mẫu vật ôm vào trong lòng, Cao Tuấn quan sát một lúc rồi nói: "Con quái vật đó lớn lắm đúng không?"
Tô Vũ nhớ lại hình dạng con quái vật hắn cũng than thở: "Rất lớn, ta chưa bao giờ gặp con quái vật nào lớn như thế cả.

Hơn nữa nó còn có thể lớn hơn nữa."
"Ngươi kể lại những gì thấy được cho ta nghe đi." Johann lấy ra một cuốn bắt đầu ghi chép.
Tô Vũ bắt đầu hồi tưởng lại mọi chuyện: "Hôm đó ta từ trên cao trượt xuống..."
Sau khi kể xong hắn trầm ngâm một lúc rồi nói ra suy nghĩ của mình:
"Ta nghĩ có lẽ quái vật ăn thịt người chủ yếu là để trung hòa lượng Mana hỗn loạn ở trong cơ thể nó."
Cao Tuấn và Johann đều nhíu mày nghi hoặc hỏi: "Mana hỗn loạn?"
Tô Vũ gật đầu, hắn kiên nhẫn nói ra những suy nghĩ của mình về việc con người không thể sinh ra được "Mảnh vỡ kết tinh".
Cao Tuấn trầm ngâm một lúc rồi nhìn Tô Vũ nói: "Theo ý ngươi, "Mảnh vỡ kết tinh" chỉ sinh ra ở những động vật cấp thấp.

Nên chúng ta không cách nào cấy ghép nó vào cơ thể."
Johann bên cạnh vừa nghe xong lại lắc đầu: "Ta lại không nghĩ vậy, ta nghĩ chỉ là phương hướng tiến hóa khác nhau mà thôi."

Tô Vũ và Cao Tuấn nhìn sang chờ hắn nói tiếp, Johann để cuốn sổ trên bàn rồi vừa vẽ vừa nó rõ quan điểm của mình: "Ta nghĩ thế này."
"Lấy ví dụ như loài người được tiến hóa từ loài vượn, nhưng giả dụ như có một ngày loài người bị thoái hóa trở thành vượn.

Thì lấy gì khẳng định loài vượn sẽ lần nữa tiến hóa làm người mà không phải là loài khác?"
"Khi đó, nếu so sánh loài kia cùng loài người, thì loài nào sẽ là loài cao cấp hơn?"
Lời nói của Johann khiến hai người phải suy ngẫm, Cao Tuấn nhìn vào cây tiến hóa vừa được Johann vẽ, hắn gật gù nói: "Ta cũng nghĩ như ngươi.

"
"Zombie chỉ có thể xem như một sản phẩm trong quá trình tiến hóa loài người, không thể nói nó là sinh vật cấp thấp được."
"Cả quái vật cũng như vậy.

Phương hướng tiến hóa của chúng khác với chúng ta, không thể kết luận "Mảnh vỡ kết tinh" chỉ sinh ra ở động vật cấp thấp được."
Tô Vũ ở một bên lắng nghe, hắn tự ngẫm lại những lời họ nói rất có lý.
Zombie sinh ra "Mảnh vỡ kết tinh" bắt nguồn từ Mana hỗn loạn trong cơ thể người chết chẳng qua là một quá trình tiến hóa.

Nhưng không thể nói Zombie là sinh vật cao cấp hơn con người hay thấp hơn con người được, bởi cả hai đã không còn phát triển trên một nhánh tiến hóa nữa rồi.

"Vậy còn vật thí nghiệm kia thì sao?" Tô Vũ sau khi suy nghĩ thông suốt, hắn muốn hỏi thêm về cách nhìn của hai người.
Johann lập tức nói tiếp: "Theo ta nghĩ, quái vật đó là sự kết hợp của con người và quái vật nên trong cơ thể nó tồn tại hai loại Mana.

Một loại trong cơ thể quái vật một loại trong cơ thể người."
"Mà như ngươi nói, quái vật trong cơ thể là Mana hỗn loạn, trong người lại là Mana ôn hòa.

Hai loại Mana này xung đột với nhau, chính vì vậy các thí nghiệm của chúng ta đều không sống được mấy ngày."
Tô Vũ tiếp lời: "Cho nên quái vật có hai cách để sống tiếp, một cách là sinh ra "Mảnh vỡ kết tinh", cách còn lại là dùng thịt người trung hòa Mana hỗn loạn?"
Johann gật đầu: "Theo lời ngươi kể, bộ giáp của nó đã chuyển sang màu vàng đất đúng không."
Tô Vũ gật đầu.
Johann trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ta nghĩ có khả năng cao nó không phải màu vàng đất mà là màu da người, trên người nó cũng đã mọc thêm rất nhiều cánh tay.

Ta nghĩ...!nó đã gần như tìm ra cách trung hòa rồi."
Trong khi Tô Vũ còn ngu ngơ chưa hiểu thì Cao Tuấn dường như đã nghĩ ra gì đó, bật thốt: "Đúng, nó sắp thành công rồi."
Tô Vũ nhíu mày hỏi: "Nó trung hòa bằng cách nào?"
Johann không trả lời mà hỏi ngược lại Tô Vũ: "Ngươi nghĩ người với người khác nhau như thế nào?"

"Khuôn mặt, vóc dáng, tính cách? Hay ý ngươi là bộ gen."
Johann vẫn chưa trả lời mà lần nữa hỏi Tô Vũ: "Vậy nếu một người có sáu ngón tay có phải là người không?"
Tô Vũ vô ý thức trả lời: "Phải"
Mà sau khi thốt ra lời này, hắn cũng đã nghĩ ra được đáp áp.

Hắn hơi hoảng: "Ý ngươi là con quái vật đó chuẩn bị tiến hóa thành người?"
Johann gật đầu nói: "Đúng, tuy hình dạng của nó không giống với người bình thường nhưng cơ thể nó đang từng bước thay đổi thành trở thành loài người."
Tô Vũ tưởng tượng ra quái vật đó sắp trở thành con người sống lưng của hắn dần trở nên rét lạnh.

Không phải chỉ bởi vì hình dạng của nó kinh khủng mà khi đó nó sẽ không cần giết người để duy trì lượng máu nữa.
Hơn nữa khi trở thành người nó sẽ dễ dàng hấp thu "Mảnh vỡ kết tinh" đến lúc đó nó sẽ mạnh đến mức độ nào nữa đây? Tô Vũ vẫn chưa tưởng tượng ra được.

May mắn chuyến đi này thuận lợi nếu không chắc hẳn lần sau hắn trở về, Thành Vạn Xuân nhiều khi đã ở trong bụng con quái vật kia.
"Kích thích không?" Cao Tuấn cười ha ha, hắn bắt đầu trêu chọc Tô Vũ
Tô Vũ cười gượng: "Kích thích."
Thu lại tâm tình, Tô Vũ nghiêm túc dặn dò: "Trong khoảng thời gian tới ta cần hai người các ngươi dừng mọi nghiên cứu khác.

Bắt tay vào việc tập trung nghiên cứu về các loại quái vật, điểm yếu và chế dược cho ta.

Các ngươi rõ chưa?"
Hai người không có gì phản đối, Cao Tuấn gật đầu: "Yên tâm đi đi."
Sau đó, Tô Vũ ở lại thêm một lát để trao đổi về một số việc liên quan đến chi phí của Sở nghiên cứu rồi rời đi.
Ra ngoài hắn lần nữa tìm đến Galileo.
...
Trong một quán ăn nổi tiếng ở phố Ẩm thực Thành Vạn Xuân.
"Ở đây mấy ngày cảm thấy như thế nào?" Vừa hỏi Tô Vũ vừa mỉm cười lấy một bình rượu rót vào chén của Galileo.
"Không đến nỗi tệ." Galileo lấy đũa gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng cười nói.
Tô Vũ cầm ly rượu của mình đưa về phía Galileo: "Cạn ly"
Galileo vội lấy ly rượu của mình cụng với Tô Vũ, cười to: "Cạn ly"
Tô Vũ nhìn trên tay ly rượu, hắn ngửa đầu uống hết ly rồi nhìn về phía Galileo nói: "Có thể nói cho ta biết ngươi đến đây có mục đích gì không?"
Galileo bật cười nói: "Không phải ngươi muốn ta đến đây để tìm hiểu nơi ở mới sao?"
Tô Vũ nhìn về phía Galileo một lâu đến mức nụ cười trên khuôn mặt của Galileo bắt đầu cứng đờ.


Tô Vũ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ta biết ngươi không ngốc.

Không chỉ không ngốc có lẽ ngươi cực kỳ thông minh, thông minh đến mức phải giả vờ ngốc."
"Ta không biết mục đích của ngươi là gì, là báo thù hay gì cũng được nhưng hãy nói với ta một tiếng."
"Ta coi người là bạn, hi vọng ngươi cũng coi ta là bạn."
Lời nói xong Tô Vũ không ép hỏi Galileo nữa mà tiếp tục giúp hắn rót rượu.
Hai người rất ăn ý không ai hé miệng nói thêm lời nào, mà chỉ yên lặng uống rượu cho đến khi trời đã dần tối.
Ban đêm của Thành Vạn Xuân cũng như bao thành thị khác.

Buổi sáng hối hả bao nhiêu thì buổi tối lại bình lặng bấy nhiêu.

Buổi sáng như từng con sóng vỗ dồn dập còn buổi tối lại là những con sóng vỗ dập dìu.
Galileo quay đầu nhìn về phía phố xá, nhìn về phía những đứa trẻ đang cầm trên tay những cây kẹo mút.

Lẩm bẩm như nói một mình.
"Có thì có nhưng giờ không còn quan trọng nữa rồi."
Tô Vũ mỉm cười nói: "Nếu một ngày nào đó, nó trở thành quan trọng thì hãy đến tìm ta."
Galileo nhếch miệng nói: "Ngươi làm được gì?"
Tô Vũ vẫn giữ y nguyên nụ cười: "Ta không nhúng tay vào, không phải đã đủ rồi sao."
Galileo nhìn vào ly rượu trên tay vừa được Tô Vũ rót đầy, bật cười: "Ngươi nói cũng đúng."
Hai người nhìn nhau cười rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu.
....
"...Chàng khoác tăng y
nương nhờ cửa phật..."
"...Bỏ cả hồng trần,
bỏ cả ta...".