Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 129: Lựa Chọn






Trở lại với hiện tại.
Tại quán ăn nổi tiếng ở thành Vạn Xuân.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng chỉ về một điểm ở trên bản đồ nói: "Chỉ cần dồn quân Barca về đây"
"Bọn họ sẽ tự khắc biết phải làm gì."
Một người phụ nữ lớn tuổi chất vấn: "Nếu bọn họ chạy thì sao ?"
Người trẻ tuổi tên Tô Vũ mỉm cười trả lời: "Thì chúng ta tấn công, chỉ cần kéo chân bọn họ.

Ta nghĩ với tốc độ truy đuổi của Đội quân Nhân mã rất nhanh sẽ bắt được họ"
Người phụ nữ tiếp tục đưa câu hỏi: "Nếu bọn họ chủ động tấn công thì sao"
Tô Vũ tiếp tục trả lời: "Thì chúng ta vừa đánh vừa lùi, phòng ngự không phải thứ Đội quân bất bại am hiểu nhất sao ?"
Người kể chuyện từ nãy tới giờ vẫn đứng bên ngoài, hứng thú nhìn hai người họ tranh luận.

Cuối cùng cũng lên tiếng: "Hai người các ngươi không cần thiết phải tranh luận nữa"
"Chuyện không phải đã xảy ra rồi sao."
Hắn quay qua dùng cặp mắt tán thưởng nhìn Tô Vũ nói: "Ngươi đoán rất chính xác, nơi đó đúng là nơi trận chiến hôm đó diễn ra"
Tô Vũ cũng không nói gì thêm, tiếp tục ngồi xuống nghe tiếp câu chuyện.


Người phụ nữ cũng đã thỏa mãn được ý định ban đầu của mình, quay người trở về chỗ ngồi.
Người kể chuyện tiếp tục: "Vào ngày hôm đó, tướng Teuton dẫn đầu Đội quân Nhân mã truy đuổi ở phía trước."
"Tướng Oliver dẫn đầu Đội quân bất bại bộc ở phía sau.

Quân đội Barca lúc đó đã bị bao vây, không có lối thoát"
Kể tới đây hắn hơi dừng lại một chút để mọi người tưởng tượng ra cục diện lúc đó của tướng Barca khó khăn như thế nào.
Một lúc sau hắn mới mở miệng kể tiếp: "Với bản tính điên cuồng của mình, hắn cực kỳ ghét những kẻ tính kế hắn"
"Hắn lựa chọn cùng chết với Đội quân bất bại do Oliver dẫn đầu."
Hắn lại đưa ra câu hỏi mà ai cũng nghĩ là điều hiển nhiên: "Tướng Barca vì sao tấn công Đội quân bất bại ?"
Vị khách tò mò lúc nãy lập tức lên tiếng: "Không phải là hắn muốn kéo theo một cái đệm lưng sao ?"
Người kể chuyện mỉm cười: "Vậy tại sao hắn không cùng chết với Đội quân Nhân mã"
Vị khách lập tức trả lời: "Tất nhiên là vì hắn ghét có kẻ đâm sau lưng hắn rồi."
Người kể chuyện cười phá lên nói: "Đó chính là cái hay của tướng Barca"
"Hắn là một kẻ thích ngụy trang, cũng là một diễn viên rất giỏi."
"Hắn không lựa chọn tấn công Đội quân Nhân mã vì hắn biết nếu tấn công, cũng đồng nghĩa một trong hai bên buộc phải chết, mà tất nhiên bên phải chết sẽ là hắn."
"Nhưng nếu tấn công về phía Đội quân bất bại thì kết quả lại khác."
"Lúc đó sẽ là sân khấu của hắn, hắn chỉ cần diễn một vở kịch có tên "Chó cùng rứt giậu" cho Oliver xem."
"Tướng Oliver lúc đó sẽ phải đắn đo, bởi vì lúc đó ngoài hai đội quân ra.

Họ còn có thể sẽ phải đối mặt với Đội quân Nhân mã."
"Tướng Barca đúng là một người rất thú vị."
Lời nói của Người kể chuyện cũng khiến cho nhiều người có con mắt khác đi về con người của tướng Barca.

Nhưng Tô Vũ vẫn hơi băn khoăn một việc là với trí tuệ của hắn, việc leo lên một trong bốn vị tướng cũng không quá khó khăn.
Vậy tại sao nhất thiết phải biểu hiện điên cuồng, hay hắn đã đoán trước được sẽ có ngày hôm nay nên tạo cho mình một vỏ bọc để ngụy trang, hay còn ẩn tình nào khác nữa.
Khác với nhận định của Người kể chuyện, Tô Vũ nghĩ tướng Barca đúng là một người bí ẩn.
Bỏ vài miếng thịt vào miệng, Người kể chuyện lại tiếp tục kể: "Tất nhiên, nếu là bình thường thì tướng Oliver sẽ ngay lập tức rút lui."
"Nhưng mọi chuyện đã nằm trong dự tính của tướng Julius."
Lắc lư ly rượu đỏ, hắn uống một ngụm, đôi mắt có chút mê say nói: "Có một câu nói xưa, người hiểu bạn nhất không phải vợ mà là kẻ thù của bạn."
"Câu nói đó rất đúng trong trường hợp này."
"Tướng Julius, chính là người hiểu Barca nhất"

"Hắn hiểu con người của tướng Barca, nhìn như điên cuồng nhưng tất cả chỉ để che dấu đi trí tuệ của bản thân"
"Vì vậy trước khi rời đi, hắn đã căn dặn mọi việc với tướng Oliver"
Bỏ ly rượu xuống, hắn đi tới trước bản đồ chỉ vào một điểm lúc nãy Tô Vũ cũng đã chỉ: "Chỉ cần làm theo chắc chắn sẽ khiến tướng Barca buộc phải chạy về đây"
Điểm hắn chỉ trên bản đồ cũng khá giống với địa điểm mà Tô Vũ lựa chọn để xây thành Vạn Xuân.

Một nơi bao quanh bởi những vách núi thẳng đứng, tuy không đến mức bị vây kính như thành Vạn Xuân nhưng lối ra lại khá nhỏ.

Bất cứ ai cũng biết, kết cục khi bị dồn về đây.
"Vậy làm sao để dồn bọn hắn về đây ?"
...
Cách đó vài ngày.
Một nơi nào đó ở phía Tây.
Tướng Barca đang cưỡi trên lưng một con sư tử, hai tay đang cầm đao chém mạnh lên trên người một binh lính của Đội quân bất tử.

Sau khi đẩy lùi được binh lính này, hắn hướng mắt nhìn một lỗ hổng đang được phó tướng Vero mở ra.
Ánh mắt hắn sáng lên như thấy được một tia hi vọng, hét lên về phía binh lính : "Tất cả theo ta, tấn công"
Nói rồi hắn nắm chặt cây đao, thúc con sư tử lao nhanh về phía đó.
...
"Có rất nhiều cách nhưng cách mà tướng Oliver sử dụng có thể ví như việc lùa vịt vào chuồng"
"Bọn hắn sử dụng đội hình cánh cung, rồi khi chiến đấu sẽ cố ý rút lui để hỏng ra một chỗ để quân đội Barca đi vào"
"Tướng Barca nghĩ kế hoạch của mình đã thành công.

Hắn cho đội quân di chuyển về hướng đó."
"Đội quân bất bại lúc này không cần chủ động tấn công, họ chỉ cần bao vây đội quân Barca ở giữa"
"Mục đích để ngăn cản không cho tướng Barca biết bọn họ đang đi đâu."
Hắn vạch lên trên bản đồ một đường đi từ vị trí hai bên chiến đấu đến điểm mà ban nãy vừa chỉ: "Rồi sẽ đưa chúng tới đây."
...
Đội quân Barca lúc này đang bị bao vây, thứ duy nhất bọn họ có thể mong chờ vào lúc này là lao ra khỏi trận hình của Đội quân bất bại.

Những người này không hề có ý định tấn công họ mà chỉ phòng ngự.
Tướng Barca nhìn xung quanh đang bị bao vây, chỉ duy có một đường phía trước là niềm hi vọng của họ.


Nhưng đã qua hơn hai tiếng, tình hình vẫn không hề thay đổi, khi bọn hắn sắp lao ra ngoài sẽ có một đám binh lính xuất hiện ngăn cản.
Tướng Barca cũng dự cảm thấy mình đã rơi vào bẫy của kẻ khác, nhưng đã không có đường nào có thể đi.
Lại qua hơn một tiếng đồng hồ, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy hi vọng.

Lỗ hổng đội hình của Đội quân bất tử đã càng ngày càng rộng.

Tướng Barca lại không mấy lạc quan, nhưng vẫn lựa chọn tiến về phía trước.
Ở phía xa, tướng Oliver đang dùng ống nhòm nhìn thấy tướng Barca đã rơi vào bẫy cũng nở nụ cười, rồi nói với binh sĩ bên cạnh: "Truyền lệnh ta, không cho phép ai tiến vào.

Các ngươi chỉ cần thủ ở bên ngoài, khi nào có lệnh của ta thì rút lui."
...
Người kể chuyện tiếp tục: "Lúc này tướng Barca phải lựa chọn một trong hai thứ"
"Một chính là ở lại cùng sống chết với binh lính của mình, hai là theo con đường nhỏ kia lựa chọn trốn thoát"
Sau đó hắn nhìn về phía tất cả mọi người hỏi: "Lúc này, nếu ngươi là tướng Barca.

Ngươi sẽ làm gì ?"
Câu hỏi này hắn không dành riêng cho ai mà hỏi tất cả những người ở đây.

Giữa hai lựa chọn một là kiêu hùng, hai là anh hùng.

Kiêu hùng và anh hùng, chỉ khác nhau một chữ nhưng làm anh hùng khó, làm kiêu hùng còn khó hơn.
Tô Vũ bắt đầu tưởng tượng, nếu cũng rơi vào tình cảnh đó hắn sẽ lựa chọn như thế nào.

Từng hình ảnh người thân, bạn bè hiện lên trong tâm trí, hắn nhớ về ba mẹ, nhờ về Sở Nhật Nam, Dương Vân Nhi, Lý Uyển Nhi, Elena, Duke và còn rất nhiều người hắn quen biết.

Tô Vũ bỗng nhiên nở nụ cười: "Tại sao ta lại khờ như vậy, giữa khó và dễ tất nhiên phải chọn việc dễ để làm rồi."