Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 121: Rời Đi






Việc bọn họ trốn ở đây cũng giống như một bệnh nhân sắp chết, tuy sống nhưng cũng như ngọn nến trước gió, không biết sẽ tắt lúc nào.
Hắn tiếp tục khuyên : " Ta biết các ngươi làm vậy có lý do của mình, nhưng chắc ngươi cũng nhận ra rồi đúng không ? "
" Bọn trẻ ở làng này chắc đã có rất nhiều đứa bị bệnh "
Galileo ngạc nhiên nhìn hắn : " Sao chuyện này ngươi biết được ? "
Bọn họ cách biệt với thế giới mấy trăm năm đã không hiểu được một số học thuyết cơ bản, Tô Vũ xắn tay áo lên bắt đầu một khóa phổ cập tri thức Sinh học cơ bản cho Galileo.

Bảy trăm người cùng sinh sống với nhau, việc kết hôn cận huyết chắc chắn thường xuyên xảy ra.
Có thể mấy chục năm không sao, nhưng càng về lâu những Gen lặn sẽ dần hiện ra, những đứa trẻ được sinh ra có một số đứa sẽ trở nên thường xuyên ốm đau, trí tuệ không tốt hoặc dị dạng
Galileo nghe xong vẫn ngồi đó vẻ mặt rất xoắn quýt, hắn đang không biết nên lựa chọn con đường đó hay không, nó sẽ là diệt vong hay hi vọng.

Tô Vũ ngồi một bên chờ quyết định của Galileo.

Là trưởng làng, hắn phải đưa ra quyết định đúng đắn nhất cho sự tồn vong của những người ở đây.


Và cho tương lai của cho tộc người Row.
Hắn cắn răng đưa ra lựa chọn : " Được, chúng ta quyết định rời khỏi đây "
Tô Vũ vỗ vai hắn gật đầu : " Lựa chọn của ngươi rất chính xác "
Galileo nghe xong cười khổ : " Ta còn chưa biết sẽ trở thành tội nhân hay không đây.

Nhưng ta lại không thể để mấy năm nữa bọn nhỏ chưa được sinh ra đã chết hết "
Tô Vũ cười nói : " Đừng lo, ngươi có thể đến chỗ của ta, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi "
Galileo đột nhiên nhớ ra thứ gì hỏi : " Giúp chúng ta ? Ngươi ở ngoài kia làm gì ? "
Tô Vũ không muốn dấu giếm, thành thất trả lời : " Ta hiện giờ đang làm thành chủ của một ngôi thành người Frank "
Hắn nhìn biểu cảm thay đổi của Galileo nói tiếp : " Ngươi nhìn ta chắc cũng biết ta không phải người Frank rồi "
" Thực ra mọi chuyện bắt đầu vào ngày đó ...!"
Vì không muốn để Galileo hiểm lầm rằng hắn có ý đồ gì với người Row, Tô Vũ bắt đầu kể lại cuộc hành trình của hắn trong suốt khoảng thời gian qua và sự phát triển của thành Vạn Xuân.
Tô Vũ nói : " Câu chuyện chính là như vậy "
Galileo lại trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói : " Thực sự có người chịu sống với quái vật sao ? "
Tô Vũ uốn nắn Galileo : " Hình dạng của họ thay đổi nhưng tâm hồn của họ vẫn không thay đổi, họ là người chứ không phải quái vật "
Galileo hỏi thăm : " Nếu chúng ta đến đó, có thể bị phân biệt không ? "
Tô Vũ mỉm cười nói : " Ở đó chúng ta đã có người Frank, người Rhine thậm chí cả Người Sói cùng sống chung với nhau thì ngươi nghĩ sao ? "
Galileo vẫn chưa quyết định đến chỗ của hắn : " Chuyện này rất trọng đại, khi nào ngươi rời khỏi thì mang theo ta cùng đi.

Ta muốn xem nơi đó như thế nào "
Tô Vũ thấy lùa gà thành công cười rất vui vẻ : " Yên tâm, những gì ta kể không có một chữ nào nói dối cả "
Galileo cũng không vội tin chỉ nói : " Hi vọng vậy đi "
Hai người ở lại quyết định thời gian rời đi, Galileo là trưởng làng, tuy làng không lớn lại rất hào thuận, nhưng có một số công việc vẫn cần hắn làm, vì vậy trước khi đi hắn cần giao lại những công việc này cho người khác, mà Tô Vũ cũng không vội vã, đã mất tích mấy ngày, thêm mấy ngày nữa cũng không sao.
Bọn họ sau khi thảo luận quyết định bốn ngày sau sẽ khởi hành, thời gian tuy có hơi gấp gáp nhưng đó là ý kiến của Galileo.

Hắn muốn nhanh chóng xem xét tình hình để đưa người trong làng đi ra ngoài.
Trong mấy ngày Galileo vô cùng bận rộn, hắn vừa giải thích cho người dân vừa phải phân công công việc cho người khác.

Còn Tô Vũ lại rất rảnh rỗi, ngoại trừ ăn ngủ và đi chọc mấy đứa trẻ trong làng ra thì hắn không có gì để làm, hình tượng của hắn trong mắt những người Row ở đây không khác gì mấy thanh niên phá làng phá xóm ở thế giới thực.
Nhoáng cái thời gian đã qua bốn ngày, lúc này hai người đang đứng trước cửa làng vẫy tay chào mọi người.


Galileo thì còn có người quan tậm chứ Tô Vũ thì ai cũng muốn hắn đi thật nhanh.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, mấy đứa trẻ đang núp sau lưng người lớn thò đầu ra làm mặt quỷ với Tô Vũ, mà hắn cũng làm mặt quỷ đáp lại chúng xem như chào tạm biệt.
Xung quanh ngôi làng của người Row là được bao bọc bởi bởi cánh rừng được mọc lên từ ngôi mộ đã từ rất lâu về trước.

Một nơi yên bình, mà đi xa hơn, khi bắt đầu di chuyển về phía nước Frank, cánh rừng cũng đang dần biến đổi.

Không còn cảm giác được sự ấm áp, hiền hòa mà là một cảm giác lạnh lẽo, cô đơn.

Bên cạnh hắn, Galileo cũng trở nên cực kỳ căng thẳng, đây là lần đầu tiên hắn đi xa đến vậy.

Hắn giống như một người ở tỉnh lẻ bắt đầu lên đường đến thành phố lớn.
Tô Vũ nhìn hắn cười : " Yên tâm, nếu chúng ta không chủ động trêu chọc.

Bọn chúng cũng không tìm chúng ta đâu "
Galileo vẫn không bớt sợ nói : " Ngươi không phải gần chết đó sao, ta còn chưa lấy vợ, Ta chưa muốn chết "
Để cho Galileo thoải mái, Tô Vũ bắt đầu hỏi những câu về cuộc sống thường ngày của hắn : " Ta thấy có một chị gái ôm ngươi tạm biết là ai thế "
Galileo hơi đỏ mặt trả lời : " Bạn ta "
Tô Vũ dù biết ý hắn là gì nhưng vẫn trêu chọc : " À thì ra là bạn ngươi, hay ngươi giới thiệu cho ta đi.

"
Galileo liếc xéo hắn một cái nói : " Ngươi thử coi "
Tô Vũ nhìn hắn cười : " Đùa thôi mà, làm gì căng thẳng thế.

Ta không thích vợ bạn đâu "
Galileo hơi ngượng ngùng nói : " Ta còn chưa có ý định lấy vợ đâu "
Hai người vừa đi vừa nói chuyện thời gian trôi qua rất nhanh.

Trời cũng đang dần tối, hai người quyết định ngủ một đêm rồi sáng mai lại lên đường.


Buổi tối trôi qua rất bình yên, quái vật dù phát hiện bọn họ cũng không lựa chọn tất công.
Có lẽ một phần vì bọn họ gầy, ăn xong chắc cũng không đủ nhét kẽ răng, một phần chắc vì chúng cũng đã cảm nhận được sự nguy hiểm của Tô Vũ nên quyết định không tấn công.
Ngủ một giấc thật ngon, hai người lại tiếp tục lên đường.

Galileo cũng đã dần quen với việc phải đi xa, tuy vẫn còn căng thẳng nhưng đã đỡ hơn trước nhiều.

Cứ ngày qua ngày, sáng sớm bắt đầu đi, tối lại lăn ra ngủ.

Số lượng cây bên đường đã ít đi nhiều chứng tỏ hai người bọn họ đã gần đến bìa rừng Nidal.

Lại qua thêm một ngày, hai người họ lại tiếp tục lên đường, rồi có lẽ vào tầm giữa trưa Tô Vũ nghe được âm thanh của tiếng chim hót.

Hai người bọn họ nhìn nhau mừng rỡ rồi chạy ngay về phía trước.
Lối ra đang dần hiện ra trước mắt họ, khi vừa hai người bước ra khỏi khu rừng u ám, họ bắt đầu tận hưởng những tia nắng và cảm nhận không khí ấm áp xung quanh.
Tô Vũ quay qua nói với Galileo : " Ta muốn đi thăm mộ một vài người bạn, ngươi đi cùng ta đi "
Galileo vừa nghe đã biết người bạn mà Tô Vũ nói đến là ai, hắn gật đầu nói : " Ta cũng muốn đến đó nhìn họ một chút "
Dọc theo bìa rừng, hai người rất nhanh đã tìm thấy ngôi mộ của bạn Tô Vũ.

Những cái cây bây giờ đã lớn hơn so với trước rất nhiều, chúng đã trở nên cao lớn và khỏe mạnh.
Tô Vũ vuốt lên từng lớp vỏ cây.

Hắn ngồi xuống một chỗ bắt đầu kể câu chuyện của mình cho họ nghe.

Những tán cây cũng không còn đung đưa nữa mà dần trở nên im lặng, họ như những người bạn lâu năm không gặp đang tâm sự cùng nhau.