Tận Thế Song Sủng

Chương 408: Hôn lễ thế kỷ




Sau đó, cũng giống như chia tổ đội trước khi lên tường thành đánh Zombie, trật tự đi theo phía sau, đều đi về phía cửa Nam.

Đến phòng nghỉ cửa Nam, Bạch Thất nắm tay Đường Nhược cười nói: “Đi vào trong thay đổi quần áo một chút, đợi chúng ta ra đến sẽ phát thưởng khích lệ đấy.”

– “Phát thưởng khích lệ?” Đường Nhược nhìn những người chung quanh khó hiểu một lần nữa: – “Phát thưởng khích lệ gì thế?”

Bạch Thất mỉm cười, vô cùng khuynh thành: – “Em đoán xem.”

Ở cửa Nam có một tiểu thịt tươi, một ngoảnh đầu khuynh thành, hai ngoảnh đầu khuynh quốc, ba thiếu nợ người rút!

Phan Hiểu Huyên và Dương Lê đứng ở một bên, cười hì hì lôi kéo cô vào trong phòng nghỉ:

– “Đến rồi, con gái đều phải nên trang điểm một chút.”

– “Đúng rồi, về phần ban thưởng cái gì, không phải chúng ta đợi một chút sẽ biết rồi sao.”

Đường Nhược sững sờ, cô cũng không ngốc lập tức ý thức được cái gì đó, theo Phan Hiểu Huyên và Dương Lê đi vào, quay đầu nhìn lại Bạch Thất, thấy anh mỉm cười trấn an mình, rồi bị các đồng đội khác vây quanh rời đi.

– “Chị Lê.” đến bên trong trong phòng nghỉ, Đường Nhược nhìn xem Phan Hiểu Huyên ngay cả mắt kính cũng lấy xuống, cô nắm chặt tay của mình, mang theo một tia kích động nhẹ hỏi: – “Em và Bạch Ngạn, sắp kết hôn sao?”

– “A, em đoán được rồi sao?” Dương Lê cười vỗ vỗ tay của cô, ra hiệu cô không cần quá khẩn trương: – “Lần này nghe nói Tiểu Bạch dồn hết tâm tư, bọn họ sớm đã bàn với nhau, Zombie triều lần này kết thúc, liền hoàn thành hôn lễ của hai người, bây giờ có nên tính là hôn lễ thế kỷ không nhỉ?”

– “Đương nhiên là hôn lễ thế kỷ rồi! Tớ cũng không nhìn thấy kế hoạch của bọn họ là gì, chỉ biết hôm nay giúp cậu trang điểm ăn mặc… ai da… thật quá thần bí mà.” Phan Hiểu Huyên ở một bên nhíu mày: – “Chúng ta có phải cũng nên náo động phòng gì đấy không, đòi bọn họ phải đưa một bao lì xì lớn rồi mới giao cô dâu ra?”

– “Ha ha.” Dương Lê cười nói: – “Nếu Tiểu Điền đến nói với em: Hiểu Huyên, em mau đưa chị Đường cho anh Bạch nha. Chị xem em còn có thể đòi thu tiền lì xì nữa không, không phải trực tiếp ngoan ngoãn nghe lời đem người giao ra rồi sao.”

– “Nào có...” Phan Hiểu Huyên ngượng ngùng.

Sau khi cô và Điền Hải hiểu rõ tình cảm của nhau, trong lần Zombie triều này tình cảm càng ngày càng phát triển, nếu không phải cô cảm thấy tình cảm của hai người tiến triển quá nhanh, có lẽ Điền Hải cũng nhân cơ hội này, một đường cùng cô đi đến hôn nhân rồi.

Trước đó lễ phục áo cưới cũng đã được Phan Hiểu Huyên cất vào không gian. Lúc trước chọn ba bộ áo cưới, đều chọn dạng bảo thủ, không có hở ngực lộ lưng gì đó, dù sao cũng biểu hiện sắc thái đoan trang dịu dàng, có lộ bộ phận nào đó cũng đều được viền ren che lại.

Dương Lê cầm từng bộ ướm lên người Đường Nhược so sánh: – “Thích bộ nào?”

Phan Hiểu Huyên nói: – “Tất cả ba bộ đều đã mặc qua một lần, dù sao trước tận thế tất cả các cô dâu đều như thế!”

Có vài người giàu có, có lẽ ba bộ áo cưới còn chưa đủ đâu, kiểu Trung Quốc kiểu Tây tất cả đều muốn thử một lần.

Dương Lê nói: – “Vậy cũng phải chọn một bộ mặc đãi khách, cùng một bộ mặc lúc tuyên thệ trong hôn lễ nha.” Nói xong chọn lấy một bộ có ống tay áo hơi rũ xuống, váy áo tầng tầng lớp lớp nhẹ nhàng kéo dài xuống: – “Không bằng chọn bộ này đi, đoan trang lại không kém phần gợi cảm.”

Đường Nhược nghĩ đến một vấn đề khác: – “Vì sao áo cưới lại để trong không gian của cậu?”

Cô nhớ rất kỹ áo cưới để sâu trong tủ quần áo của mình mà.

Phan Hiểu Huyên cười nói: – “Cậu cảm thấy loại chuyện biển thủ này, ngoại trừ người bên gối muốn cho cậu một kinh hỉ, còn có người nào nữa sao?”

Đường Nhược hiểu rõ, quả nhiên là Bạch Thất sớm đã đặt lễ phục ở chỗ Phan Hiểu Huyên.

– “Được rồi, không cần xoắn xuýt vì chuyện này nữa.” Phan Hiểu Huyên tiếp tục nói: – “Nên chọn áo cưới rồi, hôm nay cô dâu của tớ phải đẹp nhất đấy.”

Đường Nhược chắc chắn sẽ không trách cứ hành động lần này của Bạch Thất, dĩ nhiên cũng buông tha việc này. Cẩn thận chọn lấy áo cưới trên tay hai người.

Nhìn tới nhìn lui, cũng hiểu được bộ áo cưới vừa rồi Dương Lê đề nghị là hợp mắt cô nhất, cũng không hề khẩn trương thẹn thùng, cầm qua nói: – “Cái này.”

Gặp gỡ bất ngờ thành định mệnh, quen biết thành chú định, kiếp này yêu oán si mộ chỉ cùng với Bạch Thất, đã như vầy, ở bên trong ngày vui cũng không cần quá khẩn trương rồi, dù sao cuộc đời này đều phải gả cho người.

– “Việc này không nên chậm trễ, mau chóng mặc vào rồi nhìn xem…”

Dưới sự trợ giúp của hai cô gái, Đường Nhược thay bộ áo cưới kia. Áo cưới có chút rộng, Dương Lê lại giúp đỡ may lại chỗ rộng, cố định tốt.

Nhìn trong gương phản chiếu hình ảnh của chính mình, Đường Nhược có chút ngẩn ngơ.

Mỗi cô gái đều có một mơ ước, mộng tưởng giờ phút này chính mình là tâm điểm của thế giới, bên người có một người đàn ông mãi mãi yêu thương sủng ái. Thật ra áo cưới là điểm ấm áp nhất dưới đáy lòng của mỗi cô gái, một giấc mộng đầy ngọt ngào. Nhưng mà, hôm nay cô cũng mặc áo cưới như vậy, cùng Bạch Thất ở trước mắt bao người cử hành hôn lễ...

Váy áo bồng bềnh, tâm tình chập chờn, khát khao đến nỗi tim đập rộn ràng.

Đường Nhược nắm chặt bàn tay của chính mình, trong lòng nhẹ nhàng rung động.

Bước trên thế gian này, cuối cùng vào hôm nay cũng cùng anh song túc song phi.

– “Đẹp mắt, quả thực quá đẹp!” Phan Hiểu Huyên cầm DV thu hình lại: – “Cô dâu đẹp nhất, tên là Đường Nhược, hôm nay sẽ gả cho Bạch Ngạn!”

Dương Lê cũng cười khen ngợi một phen, sau đó liền lấy đồ trang điểm trong không gian của Phan Hiểu Huyên giúp Đường Nhược trang điểm.

Đồ trang sức rõ ràng cũng đã sớm có sự chuẩn bị, còn có một vương miện.

Dương Lê đội lên giúp Đường Nhược cho vững chắc, vừa cười nói: – “Tiểu Bạch muốn em trở thành công chúa của cậu ấy đây này.”

– “Còn trên tường thành của căn cứ tổ chức hôn lễ, không phải là công chúa thì là gì?” Phan Hiểu Huyên cũng cười, cầm DV một giây cũng không buông tay: – “Cô dâu mới có được niềm hạnh phúc làm mặt đỏ như quả táo, được yêu say mê làm đôi mắt ngập tràn hạnh phúc, quá hoàn mỹ!”

Vui sướng hớn hở.

Chiến thắng, hôn lễ, đều là không khí vui mừng.

Áo cưới buông dài xuống đất, khăn voan trắng noãn, vương miệng khảm đá quý...

Lúc này có người gõ cửa phòng nghỉ, trong lúc các cô mở cửa ra, sững sờ không chỉ là có Bạch Thất đứng ở ngoài cửa, còn có Đường Nhược đứng ở bên trong cửa.

Hôm nay Bạch Thất mặc bộ vést đuôi tôm màu đen tơ vàng, mang theo nơ đoan chính, trên ngực còn đeo một đóa hoa hồng nhạt.

– “Cô dâu của anh, đẹp quá.” Bạch Thất cười, đưa cho cô bó hoa cưới màu hồng nhạt.

Đường Nhược tiếp nhận bó hoa của Bạch Thất, trong mắt có chứa một tia kinh ngạc: – “Ở đâu ra hoa tươi thế này?”

Hoa hồng tươi đẹp ướt át, bên trong hồng có màu trắng, cầm trên tay như vậy còn ngửi được mùi hương của hoa, thấm vào lòng người.

Ở tận thế, không chỉ hoa tươi, ngay cả thực vật đều vô cùng trân quý. Bạch Thất không có gieo trồng hoa hồng trong không gian của cô, thế nên từ đâu có hoa hồng?

– “Dùng phép thuật tình yêu biến thành.” Bạch Thất tiếp tục mỉm cười, duỗi khuỷu tay về phía cô.

Đường Nhược cúi đầu, đưa tay choàng vào tay anh. Tương thân tương ái bên nhau cùng nhau.

Bàn tay này, nắm rồi, chính là cả đời.

– “Tốt!” Hồ Hạo Thiên dẫn đầu, kêu lên vui mừng: – “Trai tài gái sắc!”

– “Vĩnh kết đồng tâm!”

– “Trăm năm hạnh phúc!”

...

Dưới đáy lòng mọi người bộc phát lời chúc phúc thành tiếng nói!

Từng người đều giống như bị tiêm hoóc-môn kích thích, thật lòng thật dạ chúc phúc.

Đi ra phòng nghỉ, lúc bước lên bậc thang lên tường thành, mới phát hiện thì ra không chỉ có một bó hoa hồng, toàn bộ trên tường thành cửa Nam đều được trang trí như vậy.

Thảm đỏ ngay ngắn, hai bên lụa trắng tầng tầng lớp lớp treo trên hai bên bậc thang tường thành.