Tận Thế Song Sủng

Chương 291: Hãy để cho hắn sa đọa!




Edit: Hà My

Beta: Sakura

Lúc này đi vào, thấy phòng đầy người.

Đường Nhược thấy thế trận lớn như vậy, càng nóng vội: “Ông Tần có chuyện gì vậy?”

Bởi vì cùng tuổi với Phan Hiểu Huyên, Đường Nhược cũng gọi ông Tần là ông.

Hiện tại cô không có người thân nào, nên cô càng thêm quý trọng mối quan hệ thân tình này.

Mọi người xoay người, trông thấy Đường Nhược và Bạch Thất nên lùi hai bước, để lại vị trí cho bọn họ.

Ông Tần nghe thấy Đường Nhược gọi mình, ngẩng đầu vẫy cô: “Tiểu Đường và Tiểu Bạch trở về rồi à, tới mau tới đây.”

Đường Nhược xem xét ông Tần, hoàn hảo không tổn hao gì, mặt mày hồng hào ngồi ở trên ghế sa lon, kinh ngạc: ” Ông Tần, ông…?”

Cô quay đầu nhìn Lưu Binh, tốn hơi thừa lời mà ha hả hai tiếng.

Cái gọi là bị đốt thành tổ ong vò vẽ đâu!

Hình như ông Tần nhìn ra được suy nghĩ của Đường Nhược, nở nụ cười một tiếng nói: “Ông bị con muỗi đốt mấy cái, Tiểu Văn cũng thế, nhưng mà có Tiểu Lê dùng dị năng chữa khỏi cho chúng ta rồi, tên nhóc Lưu Binh kia thích nói ngoa, không cần lo lắng.”

Hồ Hạo Thiên cũng hiểu được mấy con muỗi biến dị có chút kỳ quái: ” Lúc trước chúng tôi đi từ biệt thự 29, một đường đi tới cũng không có bị con muỗi nào cắn, vì sao chúng đều vây quanh đốt bọn ông Tần?”

Xem ra mọi người còn chưa lý giải được tập tính của côn trùng biến dị.

Vì vậy Bạch Thất bảo Đường Nhược giảng giải cho mọi người biết được.

Hồ Hạo Thiên nhìn chăm chú tay của mình nói: “Hóa ra mấy con muỗi này còn có thể cảm giác được sóng dị năng của chúng ta ah.”

Phan Đại Vĩ nói: “Một ít côn trùng vốn có thể cảm giác được động cơ rất nhỏ cùng với sóng siêu âm, hiện tại chỉ là cảm nhận được lực lượng của dị năng mà thôi, đội trưởng Hồ, chỉ số thông minh của cậu gần đây lại giảm.”

Mọi người vì muốn xác minh độ tin cậy của thông tin mà Bạch Thất nói, vì vậy những người có dị năng thi nhau đi ra khỏi biệt thự, đứng bên trong đại viện cảm thụ một chút.

Quả nhiên, muỗi bay múa ở bên cạnh, ngược lại là một người đều không có bị đốt.

Muỗi rất nhiều, ban đêm yên lặng, tiếng muỗi vo ve như tạp âm có tiết tấu, để cho mọi người đau đầu.

Mọi người giơ tay lên, phóng thích dị năng của chính mình —— đập muỗi!

Hàn khí quanh người Bạch Thất vừa xuất hiện, muỗi biến dị xung quanh anh trong vòng một mét tất cả đều biến thành khối băng rớt xuống.

Khối băng bao vây lấy con muỗi ánh lên ánh sáng long lanh, từng viên rơi xuống mặt đất vừa giống như ngọc thạch thượng đẳng, vừa giống như tinh hạch cấp hai.

“Bà mẹ nó, cái dị năng này còn có thể làm màu.” mắt Lưu Binh sáng ngời.

Hồ Hạo Thiên không cho là đúng: “Tiểu Bạch không ‘làm màu’ thì hành tinh sẽ chết đấy, chúng ta đều đã biết rồi, cũng đừng có lại vuốt mông ngựa là được.”

Điền Hải cùng Lưu Binh nhất thời không có kịp phản ứng: ” không ‘làm màu’ thì hành tinh sẽ chết?”

Bên ngoài Địa Cầu không phải chỉ có chín hành tinh à…

Bạch Thất giơ tay, một thanh băng liên xuất hiện trên tay, quăng một ánh mắt vi diệu hướng về phía Hồ Hạo Thiên, bay bổng đấy, lại có chứa một tia áp bách: “Tôi là một người không chịu được người khác phê bình, nếu như mấy người phê bình tôi, tôi sẽ trực tiếp động thủ.”

Hồ Hạo Thiên: “…”

Bụng hắc còn thêm bạo lực, như vậy thật sự được sao?

Được rồi, trước có thực lực mới có thể có tính tình nóng nảy.

Thực lực này cùng với tính tình nóng nảy hãy để cho anh ta làm màu đi!

Kệ anh đi, hãy để cho anh ta sa đọa!

Người trong đại viện của bọn họ không có việc gì, không có nghĩa là những người khác cũng không có chuyện gì.

Chỉ chốc lát sau, một binh sĩ ăn mặc toàn thân kín kẽ chạy tới mời Dương Lê đi qua.

Trong lúc đối kháng Zombie triều, dị năng của Dương Lê cũng lên tới cấp hai đúng lúc phải làm việc cường độ cao nên dị năng của cô mạnh hơn dị năng giả trị liệu bình thường.

Hiện tại tình huống bên ngoài trở nên như vậy, bọn họ cũng không dám mở cửa sổ biệt thự ra, sao Hồ Hạo Thiên lại cam lòng để cho một mình Dương Lê đi qua, lập tức nói: “Anh đi qua với em.”

Mọi ngươi trong đội Tùy Tiện cũng không có chuyện gì, tình hình hiện tại bên ngoài đại viện không rõ rang, cần sớm biết rõ để làm bố trí, vì vậy Bạch Thất nói: “Dù sao mọi người đều rảnh rỗi, đều cùng đi xem một chút đi.”

Trừ những người không có dị năng phải ở lại trong biệt thự, những người khác đi theo Dương Lê qua khu trị liệu ở đường Số 2 xem tình hình.

Mười người đi ra khỏi cửa, trông thấy đội Độc Bộ cũng từ tòa biệt thự số 16 phía đối diện đi ra.

Đại khái trong đội bọn họ cũng có người hệ trị liệu được mời đi, đồng thời cũng ôm ý nghĩ như đội Tùy Tiện cùng đi ra xem.

Chẳng qua đối phương hiển nhiên còn không biết việc muỗi không đốt dị năng giả, từng người đều võ trang đầy đủ từ đầu tới chân.

Trông thấy mọi người phía đội Tùy Tiện vẫn mặc quần áo lúc tham gia yến hội, đều sửng sốt.

Chẳng lẽ muỗi cũng xem mặt đốt người hay sao?!

Đều tận thế rồi, thành kiến xem mặt sao còn không biến mất!!

Vì cái cọng lông gì đối phương mặc áo ngắn tay đều không có bị đốt!

Tiểu Y trông thấy Đường Nhược và Bạch Thất, rất có lễ phép kêu một tiếng: “Chị Đường, anh Bạch.”

Đường Nhược cười cười trả lời.

Cố Úc Trạch bị Bạch Thất đả kích rồi, hoặc do biệt thự mình hỏng, tóm lại là nhìn hai người bọn họ tay trong tay đi đến, cũng chỉ lườm qua một cái không nói gì thêm, dẫn đầu rời đi.

Ngược lại là Phan Hiểu Huyên trông thấy Cố Úc Trạch, kéo mạnh tay Đường Nhược nói: “Cái người đội trưởng đội Độc Bộ kia lần đầu gặp mặt đã mang cái mặt não tàn, hóa ra lại lợi hại như vậy, quả nhiên làm người không thể chỉ nhìn tướng mạo.”

Khi đó Đường Nhược và Tào Mẫn nghe được một nửa thì bỏ đi, cũng không biết kết cục của Tô Vũ Vi rốt cục là như thế nào, nghe cô nói vậy, cũng nhẹ giọng hỏi lại: “Về sau thì thế nào?”

“Mình đã nói với cậu rồi ah, đằng sau rất là đặc sắc, quả thực là thoải mái phập phồng, xuất hiện luân phiên, cậu không thấy được quả thực rất đáng tiếc!” Nói đến bát quái, Phan Hiểu Huyên có thể thao thao bất tuyệt, “Lúc đó Đồng Cẩm Cầm và Tô Vũ Vi chó cắn chó, mặt Tô Vũ Vi lúc ấy trắng như tờ giấy WC. Đồng Cầm Cầm nói, lúc ấy Tô Vũ Vi trông thấy Hạ Kiệt bắn một hỏa cầu mà cô ta lại không nói ra. Người xấu là chuyện xấu ah, trừ phi mình đừng làm, bằng không thì chắc chắn sẽ bị người khác nắm bím tóc đấy, cô trông thấy Hạ Kiệt có ý định giết người, người khác trông thấy cô  ta nhìn thấy tận mắt hiện trường mà không nói ah, dùng việc này uy hiếp Tô Vũ Vi!”

“Người khác trông thấy cô ta nhìn thấy tận mắt hiện trường mà không nói?” Đường Nhược nghiêng đầu, trong mắt có tia khó hiểu, “Người nọ nếu như biết rõ Tô Vũ Vi trông thấy Hạ Kiệt ném hỏa cầu về phía người khác, người nọ cũng là người chứng kiến, hắn không phải cũng không có nói ra lén gạt đi, bọn họ kiềm chế tay đối phương, vì sao người nọ có thể uy hiếp Tô Vũ Vi?”

“Aha.” Phan Hiểu Huyên nói, “Cái này còn không phải là do mị lực của Tiểu Bạch quá lớn, người nọ là thứ lưu manh là thứ phá ngói không sợ ngã ah, nhưng Tô Vũ Vi không phải vậy, cô ta tự cảm thấy mình là đồ sứ không thể có một điểm khuyết điểm nhỏ. Người nọ nói muốn đem bí mật của cô ta nói cho Tiểu Bạch, chiếu phương pháp Tiểu Bạch bức cung Hạ Kiệt, Tô Vũ Vi còn không bị hù chết, vì vậy dưới sự giận dữ dỗ dành Hạ Kiệt vì mình giết người. Nhưng mà bởi vì vậy, bọn đồng đội Đổng Cầm Cầm cũng biết chuyện này, kết quả... Tại thời điểm làm nhiệm vụ ở bến tàu, Tô Vũ Vi mượn lời nói bởi vì đội ngũ của mình đi phòng bếp thu thập vật tư, đem tất cả đồng đội đều khóa vào bên trong phòng bếp tràn đầy Zombie rồi!”

Đường Nhược thầm than một tiếng.

Một bước sai, từng bước sai.

Che dấu một lời nói dối muốn nói càng nhiều lời nói dối. Che dấu một cái sai lầm có lẽ muốn làm càng nhiều việc sai lầm.

Phan Hiểu Huyên nói: “Đổng Cầm Cầm còn không có nói xong đâu, Tô Vũ Vi liền nhảy dựng lên, bắn ra một cái vòi rồng tại chỗ, hướng cô ta phóng tới, kết quả Cố Úc Trạch bắn ra mũi tên, toàn bộ yến hội lập tức biến thành chiến trường rồi!”

Đường Nhược hỏi: “Cuối cùng thì sao?”

So với quá trình, cô vẫn muốn trực tiếp biết rõ kết quả.