Tận Thế Song Sủng

Chương 281: Còn đòi hỏi gì đây




Edit: Hứa Minh Nguyệt           

Beta: Sakura

Cái này, nguyên nhân cũng là do thực lực bọn họ không tầm thường.

Bọn người Trương Lực một đường đi từ thành phố H đến tận căn cứ ở thành phố A, đối với khủng hoảng trước mắt rất nhiều người cũng không còn cảm giác sợ hãi nữa.

Cho dù khả năng giết Zombie không bằng một số dị năng giả cường đại nhưng ý thức bảo vệ mình cao hơn một số người rất nhiều.

Đoàn đội Thiên Nhai cũng như thế, cũng vượt qua chặng đường dài dòng buồn chán đầy Zombie, từ thành phố H đi tới thành phố A, thực lực đương nhiên không thể yếu, sau khi chiến dịch Zombie triều qua đi, đoàn đội này của bọn họ ở cửa Nam cũng là một đội không thể khinh thường được, vì thế, bọn họ cũng tuyển nhận thêm rất nhiều đoàn đội con.

Đương nhiên, việc tuyển nhận các đoàn đội chi nhánh này cũng là do Bạch Thất bày mưu cả đấy.

Chỉ có đem những nhóm dị năng giả này cột chung một chỗ với bọn họ thì mới có thể để cho anh tiến đến một chân trời cao hơn.

Lưu Binh mang đến cho bọn họ một ít thịt kho đóng gói, chân gà, mì tôm, còn có cả rượu đỏ, nói nhanh: “Đồ vật các anh vừa đem tới vẫn nên mang về từ từ ăn.”

“Oa! Đây là cái gì!”

“Nhiều đồ quá, còn có cả tôm lạnh nữa này!”

“Cái này hay, cái này hay.”

“Có thể mang tới hành tây và dầu cá không vậy, đã sáu tháng rồi tôi chưa có ăn qua!”

Người của hai đội xe vây tròn quanh xe, thi nhau nhét đồ vật mình mang đến lại vào trong ba lô.

Có tiện nghi mà không chiếm chính là đồ ngốc!

Giữ lại sau này ăn một mình!

Bọn người Trương Lực còn có một việc, bọn họ muốn để cho tám gian cửa hàng ở đường số 2 trong căn cứ mở cửa buôn bán.

“Hôm qua trận chiến bảo vệ căn cứ chiếm được thắng lợi, hơn nữa hôm nay lại là ngày lễ đặc biệt, nhất định sẽ có rất nhiều người đi chúc mừng, hôm nay chúng ta khai trương cửa hàng nhất định sẽ là thiên đại chuyện tốt.” Trương Lực cực kỳ cố gắng thuyết phục, rất sợ tiền lợi nhuận trong túi sẽ bị người khác cướp đi, “Sau khi chúng ta ăn xong bữa trưa, dù sao đám đàn em này cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn tìm người nói chuyện trên trời dưới đất cũng có thể tìm ở trong cửa hàng.”

Trước đó bọn người Trương Lực lên tường thành giúp căn cứ đánh Zombie cũng đánh mệt tới phát run rồi, sau khi Zombie triều kết thúc, cửa hàng này lại vẫn như cũ, không có động đậy qua.

Vì vậy mà bây giờ muốn khai trương thì cũng phải tu sửa lại trong ngoài một chút.

Bạch Thất cũng tán thành đề nghị này, theo như lời của Trương Lực, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.

Kiếp trước, bao nhiêu lần đánh thắng trở về, tất cả mọi người cũng cùng ngồi một chỗ như vậy, chia sẻ một chút vui sướng, hi vọng vào tương lai.

Giây phút này này, cũng là giây phút tốt nhất để ủng hộ nhân tâm, thu phục người tài giỏi.

Vậy là đám đàn ông bọn họ đi ra ngoài đem cửa hàng mình mới quản lý tu sửa lại một chút cho tốt, tranh thủ thời gian để buổi chiều có thể khai trương!

Đám đàn bà con gái thì ngồi trong sân nấu cơm trưa.

Bạch Thất vừa mang người đi, Phan Hiểu Huyên đã chạy tới chỗ Đường Nhược, cực kỳ khẩn trương lo lắng, nói: “Mau lên mau lên, tới nhà của cậu, tới nhà của cậu, chúng ta không có nhiều thời gian đâu!”

“Vội vã làm gì?” Đường Nhược thấy bộ dạng cô luôn gấp gáp bồn chồn cũng không khỏi cảm thấy kì lạ, “Không phải nói là chúc mừng sao, đồ đạc ở đây vẫn còn nhiều như vậy này.”

Cô muốn đem đồ ăn vặt vào trong không gian, dùng ý nghĩ để phân loại chúng ra.

Phan Hiểu Huyên thấy cô xắn tay áo lên muốn làm bà nội trợ, liền lôi kéo cô nói: “Thời khắc mấu chốt đã đến, sao cô lại còn có tâm tư để nấu cơm!” Không nói lời nào đã kéo Đường Nhược tới biệt thự của cô, “Chị Dương, chị Dương, tới đây phụ giúp một chút... Mẹ, chị dâu Dư, một ít thức ăn này giao hết lại cho mẹ đấy...”

Phan Hiểu Huyên phát huy năng lực của hai mươi năm sống trên đời, chỉ huy những người trong đại viện.

Mặc dù Đường Nhược không biết Phan Hiểu Huyên muốn làm cái gì, nhưng cô cũng biết đối phương nhất định có nguyên nhân, vì vậy bỏ công việc đang làm dở theo ý Phan Hiểu Huyên, đi với hai người lên phòng ngủ chính trên tầng.

Cùng nhau ở trong một đại viện lâu như vậy, Phan Hiểu Huyên và Dương Lê thật sự là chưa từng thấy qua phòng của Bạch Thất và Đường Nhược.

Trong nhà có phòng tiếp khách, muốn nói chuyện gì thì nói ở phòng tiếp khách là được rồi.

Cái chính vẫn là : hôm nay đã là tận thế rồi, dưới tình huống ai ai cũng đều bận rộn công việc, sẽ chẳng có mấy người rảnh rỗi như vậy, đến nhà người khác làm phiền.

Mọi người sau khi rời giường, đều là tụ hội trong phòng khách của Hồ Hạo Thiên một chút, sau khoảng 20- 30 phút rồi cũng đi ra ngoài làm việc.

Bởi vậy, không chỉ Phan Hiểu Huyên, Dương Lê chưa từng thấy qua phòng ngủ của Đường Nhược, Phan Hiểu Huyên cũng chưa từng xem qua phòng ngủ của hai người đấy.

Hiện tại đứng ở chỗ này xem xét, Phan Hiểu Huyên lập tức trợn tròn mắt: “Cmn, phòng ngủ của cậu rõ ràng lớn như vậy!” Cô kinh ngạc tới mức mấy lời nói thô tục cũng có thể phun ra.

Xây dựng biệt thự rất tốn kém, diện tích lại lớn, cách bày trí tốt, đương nhiên gian phòng của Phan Hiểu Huyên cũng rất lớn, có cả phòng để quần áo, toilet liền với phòng ngủ, vốn cho rằng thiết bị lắp đặt cho biệt thự của Bạch Thất cũng chỉ tốt hơn bọn họ một chút, phòng ốc cũng chỉ lớn hơn của bọn họ một chút thôi, nào biết đâu rằng...

Táng tận lương tâm!

Cả cái lầu 3 này lớn như vậy mà đều là phạm trù của phòng ngủ!

Bạch Thất, cái thằng này thì ra trước tận thế là vừa lắp ráp xong cái bảng ‘danh môn vọng tộc’, là người đàn ông độc thân hoàng kim!

“Gian phòng lớn như vậy, phải cỡ 200 mét vuông nha!” Phan Hiểu Huyên đảo mắt quanh bốn phía thưởng thức một chút.

Một cái phòng đạt tới 200 mét vuông là cái khái niệm gì!?! Thời tận thế, trong căn cứ vẫn còn tồn tại một gian phòng như vậy!

Đường Nhược không để tâm xem gian phòng của mình lớn hay nhỏ, về nhà chồng rồi thì mình chính là khách, mặc dù mọi người đều quen như vậy rồi, cô vẫn lấy từ trong không gian ra hai chén sữa hạch đào đưa cho hai người Phan Hiểu Huyên và Dương Lê: “Hiểu Huyên, cậu vội vã kéo mình về như vậy không phải là vì muốn xem phòng ngủ của mình thôi đấy chứ?”

Dương Lê nhấp một ngụm sữa hạch đào, cũng lộ ra vẻ nghi hoặc: “Đúng vậy, Hiểu Huyên, em lôi chúng tôi tới đây chỉ là vì cái này thôi sao?”

“Ờ.” Phan Hiểu Huyên lúc này mới kịp phản ứng, kéo Đường Nhược và Dương Lê tới phòng để quần áo, “Đương nhiên là vì bữa tiệc vào tối nay.”

Đường Nhược đã hiểu ra: “Nguyên Khoản Khoản?”

Phan Hiểu Huyên gật đầu: “Đúng rồi!”

Đường Nhược chỉ chỉ phòng giữ quần áo: “Cho nên, tối nay phải ăn mặc trang điểm lộng lẫy thêm một chút?”

Phan Hiểu Huyên bị chẹn họng một chút, vỗ vỗ Đường Nhược: “Sau khi lấy tiểu Bạch rồi, bụng cậu cũng càng ngày càng đen tối đấy!”

“Được rồi.” Đường Nhược nói: “Cậu trực tiếp rõ ràng nói cho chúng tôi biết đi, kéo chúng tôi tới đây làm gì vậy?

Phan Hiểu Huyên rất nhanh nói: “Đương nhiên là muốn bàn về cách ăn mặc! Trong cuộc chiến phụ nữ, mặc kệ là lúc nào, vẫn phải dựa vào khuôn mặt! Nếu như để chút nữa ở trên bữa tiệc đêm gặp phải Nguyên Khoản Khoản, nếu người ta khảm đầy kim cương tới diễu võ dương oai, cô ta thắng về phần trang phục thì chúng ta ít nhất cũng không thể thua phần khí thế ah!”

Phan Hiểu Huyên nói như thể đó là điều đương nhiên vậy, cà lơ phất phơ, sau đó nhìn Đường Nhược mấp máy khóe miệng, lại hơi hơi nhếch lên, bộ dáng giống như đang rất kích động...

Cô cho rằng Đường Nhược không tin, muốn cười chính mình vẽ vời cho thêm chuyện, vì vậy đến gần hai bước nghiêm túc nói: “Mình đã nói với cậu, cậu cũng không chịu tin ah, người đời đều nói cái gì mà nội tâm tấm lòng đẹp mới là quan trọng, nhưng nếu như lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã không thuận mắt, ai sẽ quan tâm mà đi tìm hiểu vẻ đẹp tâm hồn của cậu, cho nên việc xuất hiện trước mặt người khác như thế nào là rất quan trọng...”

Còn chưa nói xong, Đường Nhược đã bước lên hai bước rồi ôm lấy cô: “Hiểu Huyên, mình muốn bò lên giường của cậu.

Bạn bè là cái gì?

Bạn bè chính là người sẽ vì mình mà phân ưu giải nạn, vì mình mà bày mưu tính kế, vì mình mà hết lòng tương trợ, vĩnh viễn đứng bến cạnh người tri kỷ là mình!

Hiện tại chỉ là một cái nguy cơ khi gặp mặt thôi, Phan Hiểu Huyên lại là người đầu tiên đứng ra nghĩ cách cho cô.

Sao có thể không cảm động!

Có một người bạn như thế, mình còn muốn đòi hỏi gì đây?!