Tận Thế Song Sủng

Chương 274: Chuyện của người khác




Hồ Hạo Thiên để cho mọi người rửa mặt đi ngủ nhưng không ai muốn đứng dậy.

Mấy người bọn họ có thể sử dụng hai chân đi từ trên tường thành mà không phải lăn xuống đã là dốc hết sức rồi.

Điều duy nhất  muốn làm lúc này là nằm co quắp trên mặt đất ngủ một giấc.

Cái gì mà giữ gìn hình tượng, đứng trước giờ khắc sinh tử mà nói chỉ là mây bay vụt qua a~

Dù sao bây giờ cũng không khác gì ăn mày mấy, chấp nhận đi!

Đã không ai muốn đi, Hồ Hạo Thiên cũng liền ôm lão bà của mình cùng mọi người nằm trên mặt đất mà ngủ.

Bạch Thất và Đường Nhược cũng đã mệt mỏi, nói chuyện cũng ngại tốn sức, cũng cùng nhau dựa sát mà nghỉ ngơi.

Ngủ được chừng một tiếng, Bạch Thất mở mắt ngồi dậy.

Anh ngồi dậy Đường Nhược cũng liền tỉnh: “Sao vậy?”

“Chúng ta về trước đi.” Bạch Thất nói.

Anh nói như vậy, Đường Nhược liền lập tức nghĩ đến tường băng hôm trước anh tạo ra.

Loại cường độ dị năng bộc phát như vậy chính là dấu hiệu muốn lên cấp dị năng: “Muốn lên cấp?” Chỉ có lúc lên cấp anh mới muốn trở về tìm nơi an tĩnh không bị quấy rầy.

Bạch Thất nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừm, muốn lên cấp.”

Tất cả mọi người gần nhau, đối thoại của hai người họ đã làm đánh thức tất cả đội viên, coi như mệt cũng không thể ngủ như heo. tất cả mọi chuyện đều không quan tâm được.

Vạn nhất có người có chủ ý xấu gì đó…

Mọi người nhao nhao mở một con mắt ra, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Đường Nhược thu thập đồ vật, cùng Bạch Thất đứng lên: “Chúng tôi về nhà trước, Bạch Thất sắp lên cấp.”

“Ờ.”

“Ừ, lên cấp…”

“Lên cấp ấy mà.”

“Đi đi, đi đi..”

Mọi người phất tay, ra hiệu bọn họ đi trước.

Mấy người bên trong nghe thấy lên cấp dị năng cũng không phản ứng mạnh nào cả.

Cái dạng lên cấp này bên trong căn cứ giống như từ ăn cơm vậy, cơ hồ mỗi ngày đều có người nói mình lên cấp.

Cứ đánh như kiểu này, chỉ cần là dị năng giả đều sẽ lên cấp, mấy cái lên cấp dị năng này cũng không khiến cho người khác hâm mộ gì.

Đợi Bạch Thất cùng Đường Nhược đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi một lúc, Hồ Hạo Thiên mắt đang nhắm lại liền đột nhiên mở ra: “Con mẹ nó! Tiểu Bạch lại lên cấp?”

Lưu Binh cũng mở ra một con mắt, có chút nghi hoặc nhìn Hồ Hạo Thiên giật mình: “Đúng vậy, không phải mới nãy nói… A con mẹ nó! Tiểu Bạch lại muốn lên cấp?!” Nói xong liền mở to hai con mắt trừng trừng.

Hai người bọn họ giọng nói kinh thiên động địa khiến cả đoàn Tuỳ Tiện bị đánh thức: “Cái quỷ gì vậy, tiểu Bạch lại muốn lên cấp?!”

Đoàn đội Thiên Nhai ở bên cạnh không hiểu tình hình, bị ồn ào ngủ không được phẫn nộ, ném cái gối về phía bọn họ: “Một đám nhà quê, lên cấp thì lên cấp, mới cấp hai thôi, nhao nhao cái gì, có để cho người khác nhủ không!”

Hồ Hạo Thiên ném cái gối đầu trả về: “Cấp hai cái em gái mày!” Nhìn về phía bóng hai người đã mất dạng.

Bạch Thất đâu chỉ cấp hai, anh ta lên cấp chính là cấp bốn đấy!

Con mẹ nó, đúng là chơi cha người ta mà!

Còn để cho người khác sống nữa không?!

Tận thế năm tháng, có người vẫn còn ở cấp một lăn lộn, con mẹ nó chú lại lấy tốc độ bão tố lên cấp bốn!

Cưỡi tên lửa cũng không bằng được!

Điền Hải tâm tính đơn giản, ở trong lòng anh Bạch Thất chính là đại diện của chính nghĩa giống như siêu cấp anh hùng, ở trong đám  người khi nghe Bạch Thất muốn lên cấp vẫn có thể bình thản giữ vững tỉnh táo.

Người khác mệt mỏi cũng không quên an ủi Hồ Hạo Thiên: “Hồ đội, chúng ta rồi cũng sẽ trở nên lợi hại như anh Bạch Thất thôi, anh Bạch càng mạnh thì đoàn chúng ta càng mạnh.”

Bạch Thất chính là trụ cột vững chắc trong đoàn.

Phan Đại Vĩ cũng đã chấp nhận sự thật này, tiếp tục ngã xuống ngủ: “Hồ đội à, đường đời còn dài, hoảng hốt như vậy còn gì, hậu sinh khả uý, làm cho người người kính sợ.”

Dù sao lên cấp cũng là đồng đội của mình, cho dù có lên cấp chín phi thăng lên trời cũng là chuyện tốt.

Phan Đại Vĩ nói xong Hồ Hạo Thiên cũng cảm thấy có lí.

Mình còn chưa được 30 đâu, ừ, đời còn dài, ít nhất là dài hơn lão Phan!

Hậu sinh khả úy, anh cũng là hậu sinh khả uý có thể làm người người kính sợ!

Để Bạch Thất đứng trên cao trải nghiệm thay bọn họ trước cũng không có gì là không tốt.

Nghĩ như vậy lại ôm bà xã của mình nằm xuống.

Trời ban đêm, rất tối, ánh trăng mờ.

Con đường đi về căn cứ ngẫu nhiên gặp hai ba ngọn đèn cũng không làm người ta thấy rõ được bao nhiêu.

Người đi vội vàng, Bạch Thất cùng Đường Nhược đi trên đường số hai cũng không có mấy người, chớ nói gì đến gặp người quen.

Chỉ là lúc sắp đi đến cửa hàng mặt tiền hai người nghe được rõ ràng hai tiếng, “Vệ Lam…”

Giọng nói này không tính là quen thuộc, cũng có chút ấn tượng nhưng chủ yếu đây không phải là giọng của Tào tiến sĩ!

Đường Nhược theo bản năng quay đầu tìm kiếm chủ nhân của giọng nói.

Bạch Thất thấy cô hiếu kì mãnh liệt. vuốt vuốt cái trán cô, xoay ngược cả người cô lại chỉ cho cô thấy nam nữ chính ở xó nào.

Cái ngõ nhỏ nằm giữa hai toà nhà, Tô Vũ Vi nằm ngã trên mặt đất, đang lôi kéo ống quần của Vệ Lam không buông tay.

Cái níu tay này dường như đã hao hết tôn nghiêm của cô, Tô Vũ Vi cắn chặt bờ môi, nhìn Vệ Lam chăm chú, mắt đong đầy nước, sợ hãi cầu xin.

Vệ Lam là quân nhân chân chính làm sao có thể để một cô gái mềm mại ngã nhào xuống đất, sau đó kéo cô ta lê lết được?!

Anh đành ngồi xổm xuống, đưa tay đỡ Tô Vũ Vi.

Tô Vũ Vi cũng không vì vậy mà dừng lại, tại thời điểm Vệ Lam nâng cô dậy, cô ấy liền lập tức nhào vào ngực Vệ Lam, thấp giọng thút thít: “Vệ Lam, xin anh đừng cự tuyệt em, thích anh không phải lỗi của em… Vì sao anh không cho em một cơ hội, lúc nãy, em tưởng sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa, em thiếu chút nữa nhảy xuống cùng anh… Em muốn vĩnh viễn ở cùng một cũng với anh…” Cô che môi, nước mắt chảy dài, “Em, em chính là lần đầu tiên thích một người như vậy.”

Lời nói nhẹ nhàng, quá nhẹ nhàng, nhẹ đến mức giống như lời thì thầm, phảng phất bay đến trái tim của vị thiếu uý trẻ tuổi.

Cái cảm giác ấy.

Đã từng, anh đã từng là một tên khờ, phụ cô gái đó.

Bây giờ anh đã trải qua biết bao nhiêu tang thương, lại thua một cô gái nhỏ sao?!

Hai người họ cùng hai người Bạch Thất đứng cách quá xa, Đường Nhược vừa đi vừa ngóng cũng không nghe được hai người họ nói gì.

Đường Nhược muốn thả tinh thần lực nghe ngóng hai người bọn họ nói gì lại không có sức.

Dị năng của cô đã gần hết, nếu giờ lại thả ra, chờ lúc lên cấp cô lại phải đau đầu, lại làm Bạch Thất lo lắng.

Giữa  Bạch Thất  và hóng hớt hiển nhiên cô sẽ chọn Bạch Thất.

Chỉ nhìn thấy Vệ Lam dừng lại hồi lâu, cuối cùng dùng tay ôm lấy Tô Vũ Vi trước mặt.

Đường Nhược nhìn thấy tình cảnh ấy, trong lòng nhảy ra một cái, muôn vàn từ lặp lại: Xong rồi!

Lần này Tào Mẫn phải làm sao bây giờ?

Bạch Thất tựa hồ nhìn thấy cô không cao hứng, sờ lên mặt cô: “Đây là chuyện của người khác.”

Chuyện của người ta, hai người không thể nói gì, coi như hóng hót được một chuyện lớn, cũng không thể làm gì.

Đường Nhược thở dài.

Cô không có tư cách giúp Vệ Lam hay vì Tào Mẫn mà chỉ trích anh.