Tận Thế Song Sủng

Chương 270: Người đáng tin cậy




Phòng tuyến bên dưới cần phải giữ vững vị trí! Nhưng không giải quyết zombie bên trên thì làm sao giữ vững phòng tuyến bên dưới. Chỉ một con zombie cấp ba lại khiến cho sự tự tin của con người đều mất hết.

Đường Nhược quay đầu quan sát bên cạnh, đôi chân mày cau lại, không có do dự bao nhiêu, dứt khoát trước khi zombie nhào đến đã tung ra một màn nước, ngăn cản ở trước mặt mọi người: – “Không được sững sờ! Chỉ một con cấp ba mà thôi, tại sao phải sợ!”

Màn nước cao hai mét, như bể bơi chồng cây chuối ngăn trở bước chân zombie vài giây. Một tấm màn nước giống như che chắn hình ảnh zombie kinh khủng, dường như cũng dựng lên trong lòng mọi người một tấm kính bảo hộ.

– “Tôi đếm một hai ba, chúng ta đồng loạt phóng thích vòi rồng nước vào đầu zombie!” Đường Nhược lớn tiếng nói, mười ngón không ngừng phóng thích quả cầu nước, bởi vì tầm mắt bị che mờ, cô dứt khoát phóng ra quả cầu nước, giẫm lên nó bay lên trên không.

– “Một!”

– “Hai!”

– “Ba!”

Khoảng cách ba bước, thời gian ba giây, Đường Nhược mang theo khí chất sáng ngời bao la đứng trước đội ngũ hệ Thủy, cách mặt đất hai mét.

– “Phóng.”

Trong hỗn loạn, mệnh lệnh duy nhất vô cùng quan trọng, một màn nước, một tiếng chỉ huy của người đáng tin cậy. Trước mắt dị năng hệ thủy, ai có thể phóng xuất năng lượng hệ thủy lớn như vậy, đem hệ thủy tạo thành một màn che giống như bức tường đồng!

Theo mệnh lệnh của Đường Nhược, vòi rồng nước trút xuống như một con rồng nước cực lớn gào thét lao đến. Không có người nào nhìn thấy trong vòi rồng nước mang theo thật thể tinh thần lực của Đường Nhược giống như một thanh trường kiếm!

Tinh thần lực này là lực lượng vô hình tập hợp mà khép lại, hình thành trường kiếm cũng giống như kiếm băng trong suốt không thể nhìn thấy, nhưng so với kiếm băng nó cứng rắn hơn trăm lần!

Thời điểm vòi rồng nước xông đến zombie, khiến nó lùi lại mấy chục bước, sau đó ở trong tiếng nước chỉ nghe “PHỐC” một tiếng, đầu zombie lại có thể bị phá hủy, từ nước trong biến thành nước đỏ rồi ngã xuống.

– “Tuyến phòng thủ, kiên trì!” Quả cầu nước chạm đất, một lần nữa Đường Nhược trở lại trên tường thành.

Zombie cấp ba chết không để mọi người kịp cao hứng một chút, đã bắt đầu phòng thủ tấn công đám zombie triều bên dưới.

Chém giết vô cùng thảm thiết, lại mở màn lần nữa!

Dị năng giả tốc độ dùng tốc độ nhanh nhất đưa hai cô gái bị thương khiêng xuống chữa trị. Chữa trị được là tốt nhất, không chữa trị được đương nhiên trước tiên giải quyết để phòng ngừa hai cô biến dị.

Hệ Băng bên kia cũng đánh hừng hực khí thế, ý thức chiến đấu của Bạch Thất so với mọi người cao hơn rất nhiều, khoảnh khắc zombie nhảy lên ngay lập tức anh vung trường kiếm, tiêu diệt hai con, bằng không bên này đối mặt với ba con cấp ba không ngừng tấn công. Có điều ba con cấp ba cũng khiến cho mọi người cố hết sức.

Dị năng hệ Băng không hổ là một đoàn đội nòng cốt bên trong, đều là có chút vốn liếng đấy. Những người này đối đầu với zombie đều có phương án của chính mình, cho dù không  thể giải quyết ngay zombie nhưng vẫn có thể cam đoan bảo đảm an toàn cho chính mình.

Bạch Thất cầm một thanh trường kiếm trong tay, cùng chiến đấu với một con cấp ba, trường kiếm ở giữa không xuất ra vết kiếm thật dài, kiếm khí lợi hại phát ra tiếng. Tốc độ động tác của anh càng lúc càng nhanh, dị năng cường đại khiến cho những dị năng giả hệ Băng bên cạnh càng ngày càng tin tưởng, có chỗ dựa vững chắc nên mọi người lại bắt đầu đối phó hai con zombie cấp ba khác.

Không bao lâu sau hai đội ngũ cũng giải quyết hết ba con zombie rồi bắt đầu ngăn chặn zombie triều bên dưới. Một giờ phòng thủ này dài đăng đẳng hơn hẳn so với khoảng thời gian trước đó. Có rất nhiều dị năng giả không kiên trì nổi một giờ, sa sút tinh thần ngồi dưới đất:

– “Không được, tôi đánh không nổi nữa rồi, không còn dị năng.”

May mà có dị năng giả đã đứng chờ đợi ở chỗ đó, nhanh chóng bước lên thay người. Đợi đến khi kết thúc một giờ, tất cả những người thay ca cũng mồ hôi đầm đìa.

Khi đó Bạch Thất đánh với zombie cấp ba nên không có cách nào chạy đến bên cạnh Đường Nhược. Giờ đây chấm dứt, chắc chắn phải quan sát tinh tường xem cô có bị thương chỗ nào hay không.

Vừa rồi, tinh thần lực hóa thành kiếm thể khiến Đường Nhược tiêu hao không ít tinh thần lực, tuy nhiên trên mặt cô không có vẻ thoải mái, giờ phút này sắc mặt vẫn như thường.

Bạch Thất lôi kéo tay cô, trong mắt chỉ có một tia lo lắng: – “Vừa rồi anh nhìn thấy màn nước của em rồi.” Phóng xuất màn nước lớn như thế, nghĩ cũng biết phải tiêu hao tinh thần lực biết bao nhiêu.

– “Ừ.” Đường Nhược nói: – “Em không có chuyện gì đâu, anh yên tâm.” Đường Nhược cười cười nói tiếp: – “Em cũng không hào phóng đến như vậy.”

Hào phóng để rồi chết như vậy, hào phóng để anh ở lại một mình cho cô gái khác. Giọng nói của cô nhàn nhạt mang theo tiêu sái.

Bạch Thất nhìn nét thản nhiên đầy kiên định trên mặt cô, chỉ hít một tiếng lôi kéo cô cùng đi xuống dưới tường thành.

Lúc trở lại phòng nghỉ, quả nhiên căn cứ mới có thông báo xuống, thời gian luân phiên từ ba giờ giảm xuống thành hai, nhưng lại được đi qua trước nửa giờ chờ lệnh để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Đổi thành hai giờ luân phiên khiến cho thời gian nghỉ ngơi trở nên ngắn ngủi. Cho dù Nữ Thần căn cứ có đi qua trước mặt mình, ngoại trừ mở to hai mắt nhìn, mọi người cũng không làm được gì. Ngay cả một câu cũng không có sức để nói nữa.

Bên trong phòng nghỉ, mọi người trong đoàn đội Tùy Tiện cũng không có phong thái như ngày xưa cùng ẩn dấu sức mạnh. Lưu Binh có cảm giác cánh tay nhỏ của anh đã bị gãy lìa: – “Chị Lê, chị xem dùm em một chút, cánh tay em thật sự gãy rồi.”

Dương Lê từ phòng điều trị trở về cũng là đầu đầy mồ hôi, cô xem xét vài vòng cánh tay của Lưu Binh nói: – “Thật không có gãy, vẫn nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong cô cũng đến gần Hồ Hạo Thiên.

Phan Đại Vĩ do có dây leo quấn quanh người, mọi người cũng lấy thảm từ trong ba lô trải ra nằm xuống nghỉ ngơi. Bây giờ mỗi người cần làm chính là —— nghỉ ngơi! Nghỉ ngơi cho thật tốt!

Đường Nhược bị Bạch Thất kéo vào trong ngực anh nghỉ ngơi.Ở đây đa số nam nữ đều lẳng lặng dựa vào nhau như vậy, dường như lo lắng giây kế tiếp sẽ chết trên tường thành, nên hiện tại đều đem quãng đời còn lại của mình nén lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Mãi đến sáu giờ chiều, đoàn đội Tùy Tiện qua qua lại lại lên sân khấu năm lần, tất cả mọi người thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi. Bộ dáng bọn họ đã thành chó nhà có tang, những người khác lại càng không cần phải nói, kết quả không có bị tay chân rút gân thì cũng là âm thầm lười biếng.

Từ ngày đầu tiên phòng nghỉ đầy ắp người, bây giờ đã không còn bao nhiêu người, ít nhất giảm hơn phân nữa. Bị zombie cấp ba giết chết chỉ là một bộ phận nhỏ, đại đa số mọi người đều mệt mỏi không chịu nổi, đành dứt khoát nghỉ ngơi trên tường thành!

– “Bà mẹ nó, cứ tiếp tục như vậy chúng ta cũng không cần xuống tường thành rồi, mọi người thống nhất đều trên đó ngủ hết rồi bắt đầu đánh tiếp, coi như xong.” Hồ Hạo Thiên đã không chịu nổi được rồi, cảm giác tay mình nhấc không lên nổi.

Phan Đại Vĩ hoàn toàn không còn hình tượng, nằm sấp trên balo của mình: – “Không được, chúng ta xuống hay không xuống tường thành, đợi chút nữa có thể về nhà, tôi vẫn nên ngủ thật ngon ở trên giường thôi.”

Dị năng tiêu hao nhanh, tinh hạch bổ sung nhanh, để cho mọi người lên cấp cũng nhanh hơn. Ngày hôm nay, lúc xuống, có rất nhiều người cảm giác được dị năng của mình tăng lên không ít. Nhưng không ai để lộ sự vui mừng ra mặt. Có lẽ hôm nay lên cấp hai, ngày mai đã đi uống canh Mạnh bà rồi, như vậy có lợi chỗ nào khi tiến cấp hay không tiến cấp chứ? Đợi đến tám giờ, trong phòng nghỉ, hôm nay lần thứ sáu lên thành tường rồi.