Tận Thế Song Sủng

Chương 260: Ra ngoài một chút




Sau khi bữa cơm kết thúc lai là khoảng thời gian yên tĩnh khó có được, ngay vào lúc này, ở bên ngoài có một người có dị năng chạy xuống dưới tường thành, một người thì dọc đường đi cười ha ha như điên, lại có người đi ở bên cạnh liên tục nói tiếng chúc mừng…

Khí thế lớn như vậy khiến cho tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.

Một đám người đều tụ tập ở trong một chỗ như thế này, thì bí mật gì cũng rất khó có thể giữ kín được.

“ Ha ha ha, cuối cùng cũng cấp hai rồi, cấp hai rồi!” Người nọ hiển nhiên cũng không có ý muốn giữ bí mật, vừa đi vừa nói, cười như điên mà đi đến.

Nghe thấy chuyện ‘ Lên cấp’ này, hầu như tất cả mọi người ở đây đều có nồng đậm hứng thú, bởi lẽ trong trụ sở hiện giờ, tất cả những người có dị năng vốn không có ai có thể lên cấp cả, ít nhất thì bản thân những người có dị năng kia không thể, những người thân bạn bè đội trưởng bên cạnh họ cũng không thể, vì vậy mà đều muốn đi thăm dò xem, là lý do gì làm cho người kia lên cấp được.

Trái lại, người vừa mới được lên cấp đó cũng muốn biểu diễn một chút dị năng trước mặt mọi người tại đây.

Thế là sau khi bị người khác giật giây, liền trực tiếp giang rộng hai tay ở trong phòng nghỉ ngơi…

Sau đó, tất cả mọi người tại đây đều cảm nhận được một trận gió mạnh mẽ thổi qua.

Đích thân cảm nhận được dị năng cấp hai, số người đi đến dò hỏi nguyên nhân lên cấp càng ngày càng nhiều.

Người nọ giống như hoàn toàn trở thành một minh tinh khác của trụ sở, một đêm thành danh.

“ Thì ra là hệ Phong.” Lưu Binh sau khi cảm nhận xong, quay đầu lại, ăn cơm xong thì lấy dưa hấu bên cạnh bỏ vào gặm ừng ực.

Từ khi có dị năng hệ Mộc, quả thật là vô cùng thuận tiện, miễn là có hạt giống, nhiều loại trái cây chỉ cần muốn ăn là có ngay lập tức, đều không cần phải mang theo loại nào hết.

Một quả dưa hấu có thể phân chia cho một đoàn đội, là loại quả lựa chọn tốt nhất sau khi ăn xong.

Đoàn đội Tùy Tiện đối với việc lên cấp dị năng cũng đã có kinh nghiệm, nên dù có sóng to gió lớn cỡ nào, đều không thể ảnh hưởng được bọn họ.

Chu Minh Hiền cùng Hà vệ sĩ đều không có dị năng, có hứng thú thì cũng có ích gì chứ, không bằng đến gặm dưa hấu còn hơn.

Tất cả mọi người trong đoàn đội Thiên Nhai thì ngược lại, hai mắt mở to nhìn sang phía bên kia, cũng muốn biết sự tình lên cấp là như thế nào.

Phan Đại Vĩ trông thấy cổ của bọn họ đều đã kéo dài đến mức sắp biến thành cái cổ thiên nga rồi, giang hai tay ra đặt ở trên tay vịn, dựa vào dây leo ở sau lưng, làm ra dáng vẻ ta đây rất hiểu, cười nói: “ Sao vậy, các cậu muốn biết cậu ta lên cấp như thế nào sao?”

Đoàn đội Thiên Nhai gật đầu, tràn ngập mong đợi nhìn về phía Phan Đại Vĩ.

Nguyên một đám ánh mắt sáng lóng lánh, đã thỏa mãn niềm kiêu ngạo trong lòng của lão già Phan Đại Vĩ này: “ Nếu các cậu đã thành tâm thành ý muốn hỏi…Lão già như tôi đây cũng đành thiện ý nói cho các cậu biết vậy, loại chuyện bí mật này, nếu là người bình thường chắc chắn tôi sẽ không nói cho hắn biết đâu.”

Nghe được câu này, Lưu Binh và Điền Hải liếc hai mắt nhìn nhau.

Sao nghe quen quen thế nhỉ… A! Đoạn mở đầu!

Hai người đều đồng loạt nhớ đến khi đó, bởi vì tạp chí XX quét dọn viện Hoàng Đình, sau đó thì chú Phan cũng có vẻ mặt hòa nhã nói như thế này, lại nghĩ tới thời gian trước lúc bắt được đoàn xe Hồng Trần lại, chú Phan cũng đã dạy dỗ bọn họ như thế này…

Gần như là đều đứng lên cùng một lúc.

“ Hồ đội, em đi ra ngoài một chút.”

“Anh Bạch, em cũng đi ra ngoài.”

Sau khi hai người rời đi, Phan Đại Vĩ bắt đầu giảng giải cái vấn đề lên cấp dị năng này.

“ Lên cấp dị năng ấy à, nếu nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói không đơn giản thì cũng không đơn giản… Đầu tiên, các cậu phải có được một loại dị năng, rốt cuộc thì dị năng làm sao biến dị ra ư, cho đến giờ thì trụ sở của chúng ta vẫn hoàn toàn chưa có kết luận nào, cho nên tôi có thể tạm thời bỏ qua cái này, giới thiệu qua về phân loại dị năng, dị năng chia làm…”

Bạch Thất kéo Đường Nhược đứng lên: “ Chúng ta cũng ra ngoài đi dạo một chút…”

“ Dị năng hệ Mộc này ấy à, sau khi thu hoạch xong có thể giữ lại làm hạt giống này, còn có thể sai khiến những cây dây leo kia biến hóa ra rất nhiều loại hình dáng…”

Phan Hiểu Huyên, đám người Chu Minh Hiền cũng lần lượt đứng lên: “ Chúng ta cũng ra ngoài đi hóng mát một chút.”

“ Tác dụng của tinh hạch này chính là hấp thụ năng lượng, dựa vào tinh hạch cũng có thể lên cấp được, nhưng còn có một loại điều kiện có thể làm cho người ta lên cấp, chính là đánh Zombie đấy, việc đánh Zombie này cũng không phải là tùy tiện đánh là được đâu, các cậu phải tập trung lực chú ý, làm cho ý thức của mình đạt tới trạng thái tập trung nhất…”

Cuối cùng ngay cả Hồ Hạo Thiên cũng nghe không nổi nữa.

Cái nghề làm ở cục cải tạo lao động này, có năng lực lảm nhảm, lực sát thương đó cũng không phải là bình thường.

Những thiếu niên bất lương trước tận thế kia, quả thật là có dũng khí!

Lại có thể không cần bầu trời tự do ở Trái Đất tươi đẹp này, dũng cảm tiến vào cục cải tạo lao động, nghe ma âm của Phan Đại Vĩ!

Chỉ cần có thể ở cục cải tạo lao động chịu đựng qua, sau này cũng sẽ trở thành trụ cột của quốc gia.

Anh đi qua hỏi dò, vô cùng thống khổ nói với Dương Lê: “ Hay là vợ chồng già chúng ta cũng ra ngoài đi dạo một chút nhé.”

Dương Lê sớm đã muốn nói như vậy, vẫn luôn chờ Hồ Hạo Thiên đến, nghe anh nói như vậy, lập tức gật đầu: “ Đương nhiên được, ra ngoài đi dạo một chút.”

Hồ Hạo Thiên đứng phắt lên, Phan Đại Vĩ liền ngừng lời nói, giữ chặt hắn: “Hồ đội, không phải nói bạn tốt là phải đi cùng nhau cả đời sao?”

Hồ Hạo Thiên kéo Dương Lê, nghiêm túc nói: “ Hàng ngàn hàng vạn cái cửa, luôn có một người muốn đi trước.”

Phan Đại Vĩ: “…”

Ca từ này còn đúng với ông hơn đấy!

Bên ngoài quả thật là náo nhiệt vô cùng.

Màn đêm buông xuống, Zombie ở bên ngoài càng nhảy mạnh hơn.

Tiếng gầm gừ của Zombie vẫn liên miên không ngừng, tiếng súng bên ngoài cũng vô cùng vang dội, người ở chỗ này tụ tập vào một chỗ, cúi đầu nói chuyện với nhau, khiến cho cả màn đêm cũng trở nên không còn tĩnh lặng nữa.

Bên ngoài, Vệ Lam đang ngồi xổm ở cửa phòng nghỉ ngơi, bưng hộp cơm ăn.

Anh ta đường đường là một Thiếu Úy, hôm nay đại nạn ở trước mắt cũng không tự cao tự đại, lại ngồi xổm giống như những người nông dân công nhân bình thường, vậy mà cũng không làm giảm đi được khí chất chính trực ấy.

Vì anh ta ngồi xổm ở cửa, nên hai người Bạch Thất cùng Đường Nhược vừa ra tới đã nhìn thấy anh ta.

Ánh mắt lướt qua, Đường Nhược liền phát hiện, thức ăn hắn ta đang cầm trong tay lại chính là hộp cơm Tô Vũ Vi vừa cầm.

Nhìn xung quanh một vòng, lại không nhìn thấy Tô Vũ Vi đâu cả.

Dừng lại một lúc thế này, Bạch Thất cũng nhìn vào hộp cơm trong tay Vệ Lam.

Anh kéo Đường Nhược đi tới trước mặt Vệ Lam, từ trên cao nhìn xuống: “Thứ trong hộp cơm kìa là thịt sao?”

Vệ Lam nâng tay lên, nhìn thấy Bạch Thất, cười: “ Đúng vậy.”

Bạch Thất gật đầu một cái, thái độ tùy ý vô cùng: “ Giống y như thịt chuột.”

Đường Nhược: “…”

Vệ Lam: “…”

Đột nhiên xuất hiện kẻ vô lại, làm cho anh ta ngay lập tức không còn khẩu vị.

Đường Nhược đi ra ngoài không lâu, Phan Hiêu Huyên cũng theo sau ra ngoài, không mất bao nhiêu thời gian đã nhìn thấy đôi tình nhân nhỏ đang ở chỗ này, đứng trước mặt Vệ Lam, ánh mắt đang nhìn chợt dừng lại, hộp cơm Vệ Lam đang cầm trên tay kia…

Lòng bát quái cháy bừng bừng đôi mắt và trái tim của Phan Hiểu Huyên.

Cô đi tới, không để ý hình tượng ngồi xổm xuống, ngó đầu qua: ” Ơ, cái trong hộp cơm kia là một miếng thịt sao?”

Vệ Lam thật vất vả lắm mới ép mình ăn hết lần nữa, ngay lập tức bỏ đi suy nghĩ này.

Anh đưa hộp cơm cho binh sĩ vừa tan ca bên cạnh, bất đắc dĩ nói: ” Cơm này cho cậu ăn.”

Phan Hiểu Huyên kỳ quái nói: “Sao vậy, sao lại không ăn? Nhìn xem, hương vị không tệ mà.”

Vệ Lam đứng lên nhìn đồng hồ, đi lên trên tường thành, đè nén nói: “ Còn nửa giờ nữa là đến phiên chúng ta nhận ca, Zombie vào ban đêm càng thêm hung mãnh, giữ tinh thần cho tốt để chiến đấu.”