Tận Thế Song Sủng

Chương 243: Bên kia




Edit: Nayuki

Beta: Sakura

Đường Nhược nói: “Phải ngồi thuyền mới lên được đảo nhỉ?”

“Cũng không hẳn.” Dương Lê tiếp: “Mấy cái đảo cỡ lớn đều có xây cầu nối thẳng, còn đảo nhỏ mới phải đi thuyền.”

Bạch Thất lấy bản đồ Thiên Hồ ra, vị trí của họ, cách đó là một hòn đảo, đảo này có tên, anh thấy Đường Nhược hứng thú nên nói cho cô nghe: “Phía trước là đảo Tự Tâm.”

Trước đó bọn họ đã gặp nhiều loài biến dị trên biển, trong hồ này có gì không không ai biết, bởi vậy nên sẽ không dễ gì lên được đảo.

Mọi người đứng ở cửa sổ nhìn một chút, lại đi xuống lầu dạo một vòng.

Nông Gia Nhạc vắng vẻ nên dưới lầu không có quá nhiều Zombie, chỉ có vài con lắc lư đi tới.

Phan Đại Vĩ chỉ huy Lưu Binh và Điền Hải xử lý mấy con Zombie rồi hỏi Hồ Hạo Thiên: “Không biết bên Tiểu Phương như thế nào rồi?”

Hồ Hạo Thiên đào tinh hạch nói: “Chút nữa quay lại xem sẽ biết, không lẽ chú muốn qua đêm ở đây à?”

Trời đã không còn sớm, so với cái tường đơn giản lắp đặt vài cái thiết bị này dĩ nhiên mọi người đều muốn đến khu chính phủ lộng lẫy mà an toàn để ngủ hơn.

Càn quét hết nhà bếp của Nông Gia Nhạc, mọi người lên lầu hai chỗ cái toilet kia quay trở về.

Lợi dụng cái xe trong cửa song song của toilet lúc cơ bản thế này cứ cất vào không gian trước về căn cứ lại lấy ra dùng, diện tích của căn cứ lớn, trong đấy lại không thể lái xe tùy ý, tất cả đều phải đi bộ, đi qua đi lại mỗi ngày đều khó khăn.

Đến chỗ cửa giao nhau, vẫn chưa thấy đội của Phương Cận Viễn trở lại.

Nếu như chưa quay về thì để nhóm của mình đi tới tập trung cùng họ cũng được.

Mọi người đi thêm vài phút, đột nhiên Đường Nhược nhảy xuống xe rồi chạy tới: “Bên kia đang đánh nhau!”

“Đánh nhau? Là người hay Zombie?”

Đường Nhược vừa chạy vừa nói: “Với Zombie!” Không gian hầm ngầm chật hẹp, tiếng vang lại đứt quãng.

Mọi người ngay lập tức nghĩ đến việc mở một cái cửa khác.

Đội của mình có Đường Nhược dùng tinh thần lực bảo vệ, nhưng đội Thiên Nhai thì lại không có.

Tất cả mọi người phát huy hết tốc lực chạy nước rút hướng về phía cửa ra.

Lối đi rất quang đãng, có tiếng súng và cả mùi máu tươi.

Bởi vì bị biến dị nên dị năng giả có ngũ quan rất nhanh nhạy, đợi mọi người chạy được 50m, thấy ở cửa bên kia Zombie tuôn ra không ngừng, mà bọn Phương Cận Viễn thì không ngừng lùi lại.

Nếu không phải là nơi nhỏ hẹp, Zombie chui được vào không nhiều lắm, nhiều con còn bị kẹt bên tường, thì đội Thiên Nhai có khi đã bị diệt sạch rồi.

“Nhanh chạy về đây!” Hồ Hạo Thiên dựng tường đất trước mặt bọn họ nói.

Nhưng bọn người Phương Cận Viễn không chạy trở lại ngay, mà lại tìm mọi cách đánh về phía trước.

Đường Nhược dùng tinh thần lực quét qua, rốt cục hiểu được bọn họ vì sao như vậy, trong đội thiếu mất hai người.

Cầu lửa của Phương Cận Viễn nóng đến đỏ mắt, nếu không phải kiêng dè đồng đội phía trước, có khi hao tổn hết toàn bộ dị năng của mình tạo một biển lửa đốt trụi phía trước cho xong.

Một đám người ở trong đường đi chật hẹp như vậy cũng không thi triển được.

Bạch Thất tạo một thanh kiếm băng rồi nói: “Tránh ra!” rồi cầm kiếm chém tới.

Trong phút chốc, thanh kiếm băng như điện xẹt, kiếm chém xuống làm không khí tạo thành gợn sóng.

Một kiếm này chặt vào đám Zombie, làm cho cơ thể đám Zombie kết thành tầng băng mỏng.

Nơi này đúng là phù hợp để hệ Băng thi triển, làm ít lợi nhiều.

Dùng mắt thường cũng thấy được tốc độ băng dày lên, sau đó những con Zombie lách được vào cửa đều biến thành băng trắng xóa.

Bọn người Phương Cận Viễn không có thời gian cảm thán dị năng của Bạch Thất, Phương Cận Viễn đập vào đỉnh đầu mấy con Zombie đóng băng rồi đá văng chúng nó đi kiếm đồng đội.

“Tiểu Ngư, Tiểu Á…”

Không chỉ Phương Cận Viễn, cả đội Thiên Nhai đều gọi to tìm kiếm.

Nhưng ở nơi Zombie đầy rẫy thế này sao còn có thể trả lời bọn họ.

Zombie phía sau vẫn muốn lấn tới.

Người ở đây rất nhiều, còn có tinh thần lực của Đường Nhược, ngược lại Zombie bên ngoài không thể làm tổn thương ai được nữa.

Chừng nửa giờ sau, gần trăm con Zombie bị tiêu diệt sạch, đoàn Thiên Nhai cũng tìm được quần áo và xương cốt của đồng đội.

Phương Cận Viễn cầm những miếng xương trắng đầm đìa máu kia, quỳ xuống: “Tôi thực sự xin lỗi các cậu!”

Nói xong dập đầu, đập mạnh đến nỗi tươm máu.

Đội Thiên Nhai đều quỳ xuống lạy đám xương cốt.

Người chết lớn nhất, tuy ở đây không an toàn, lúc nào cũng có thể có Zombie đi tới, nhưng đội Tùy Tiện cũng chỉ im lặng đứng đấy, lúc nào cũng chú ý cẩn thận tình huống phía ngoài.

Quan sát những thiết bị được lắp ở đây, cửa này cũng mở ra một cái toilet, nhưng đây là toilet của thư viện Hàn Lâm.

Thư viện Hàn Lâm là một rạp chiếu phim cỡ lớn và cửa hàng cỡ lớn.

Đại khái là trước đó còn có người sống sót trong tiệm sách, hơn nữa người lại dày đặc, nên Zombie ở đây rất nhiều.

Đợt vừa rồi chỉ là đợt thứ nhất, Đường Nhược cảm giác được phía sau còn đang ồ ạt tràn đến, cô nói nhỏ với Bạch Thất: “Đằng sau còn rất nhiều Zombie, phải làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Bạch Thất chuyên chú, cởi áo khoác đi đến trước mặt đội Thiên Nhai gom tất cả xương cốt vào.

Tiểu Vân nhào qua, giữ tay Bạch Thất lại: “Anh định làm cái gì, để bọn tôi tế bái một chút đã…”

Bạch Thất gạt tay cậu ta ra, giọng lạnh dần: “Về sau muốn tế muốn bái còn rất nhiều thời gian, hiện tại nếu các anh cứ tiếp tục thì có thể xuống dưới đó đoàn tụ với họ.”

Phương Cận Viễn đứng dậy nói: “Xin lỗi, là do tôi hành động theo cảm tính, chúng ta rời khỏi đây trước đã.”

Khắp bả vai anh ta đều là máu, mùi máu tươi nhàn nhạt bay trong không khí.

Rất nhanh, không chỉ Đường Nhược cảm nhận được Zombie, những người khác cũng nghe thấy tiếng Zombie gào thét.

Hồ Hạo Thiên liền nói: “Đi, chúng ta đi nhanh lên.”

Đường Nhược chạy đến bên cạnh Bạch Thất cầm lấy cái bao xương cốt cất vào không gian.

Đám người dùng tốc độ nhanh nhất chạy ngược về đường hầm rồi đóng cửa lại, thẳng đường về phía trước, đến hầm trú ẩn mới chậm lại.

“Quay trở lại khu chính phủ để qua đêm.” Bạch Thất nói xong quay qua Hồ Hạo Thiên: “Tại cửa này xây một bức tường đóng lại.”

Hồ Hạo Thiên đóng đường hầm lại rồi theo mọi người quay về.

Trên đường đi không ai nói gì cả, Đường Nhược lấy túi xương cốt trong không gian Bạch Thất cuốn lại rồi đưa cho Phương Cận Viễn.

Phương Cận Viễn cầm nó rồi nói nhỏ: “Cảm ơn.”

Giọng nói khàn khàn làm người ta cảm nhận được nỗi chua xót trong đó.

Đường Nhược không biết phải an ủi như thế nào, mấp máy mãi cũng cũng chỉ có thể nói: “Xin nén đau thương.”

Cô biết rõ câu này rất vô nghĩa, nhưng người chết cũng không thể sống lại, làm gì còn cách nào khác.

Tai nạn trước mắt không có thời gian cũng không thể để quá nhiều người thương cảm.

Đoàn người quay lại đường hầm.

Sắc trời đã đen lại, những chỗ cửa sổ quan trọng dùng tường của hệ Thổ đóng lại, mọi người ăn đại thứ gì đó rồi chuẩn bị đi ngủ.