Tận Thế Song Sủng

Chương 193: Ngạc nhiên




Edit: Hanthienanh13697

Beta: Sakura

Chủ tịch Nguyên nhìn chằm chằm vào tinh hạch cấp ba tựa hồ như muốn xuyên thủng nó nhưng mãi không nói gì.

Một lúc sau, chân ông mềm nhũn, trọng tâm không vững, thân thể liền ngả xuống ghế sô pha: “Mau thông báo xuống phía dưới, nửa giờ sau sẽ mở hội nghị khẩn cấp, tất cả mọi người đều phải tham dự.” Đây có lẽ lại là một lần khảo nghiệm khả năng sinh tồn của con người.

Giọng nói của chủ tịch Nguyên rất mệt mỏi và bất đắc dĩ, lại có chút xa xôi như của người đã trải đời, chốc lát ông như già đi vài tuổi.

“Vâng.” Thư ký nhìn thấy vẻ mặt Tiền Kim Hâm vô cùng nghiêm túc cũng đoán được tình huống có vẻ nghiêm trọng.

Hôm nay lại chứng kiến dáng vẻ này của “Ông lớn” nhà mình liền ngay lập tức đi triệu tập mọi người.

Vừa rồi Đường Nhược và Bạch Thất ngồi chung  một xe, hiện tại đều đang đứng trên hành lang vì thế có cơ hội chứng kiến đủ loại sắc mặt của chủ tịch Nguyên.

Những người lãnh đạo quốc gia kỳ thực rất nỗ lực vì quốc gia này, họ đều muốn giành lại từng tấc đất cho nhân loại.

Hồ Hạo Thiên thân là đoàn trưởng nên phải ở lại thực hiện trách nhiệm thông báo tình huống tỉ mỉ trong hội nghị. Hơn thế nữa, ba Hồ chắc chắn cũng sẽ tham gia hội nghị này, bọn họ cũng có cơ hội thể hiện tình cha con.

Những người khác trong đoàn cũng trở lại chỗ ở của mình trong đại viện.

Bởi vì không có ai thông báo, nên người của đoàn đội Tuỳ Tiện ở trong đại viện cũng không biết người thân  của mình đã trở về.

Thời điểm mọi người bước vào đại viện, một tiếng kêu sợ hãi vang lên: “Ba, ba đã trở về rồi!”

Người đầu tiên chạy tới là con trai La Tự Cường, cậu bé mới có 6 tuổi nhưng không biết phải ngoan đến mức nào La Tự Cường mới có thể yên tâm đi dọc tỉnh lộ thành phố A cùng Hồ Hạo Thiên.

La Tự Cường ôm lấy con trai mình, hôn mạnh một cái: “Có nhớ ba không?”

Không chỉ có La Tự Cường, tất cả mọi người đều được nhiệt liệt hoan nghênh.

Phan Hiểu Huyên được mẹ ôm lấy rồi bị bà càu nhàu vì có vẻ gầy đi.

Bạch Thất, Đường Nhược và Điền Hải trước giờ đều coi nhau như là người thân, luôn làm nhiệm vụ cùng nhau nên coi như mỗi ngày đều gặp người thân. Tuy nhiên, hôm nay ba người vẫn bị mọi người lôi lôi kéo kéo vào biệt thự của Phan Đại Vĩ.

Còn Hồ Hạo Thiên phải đi họp chưa về, hôm nay mấy biệt thự rất náo nhiệt.

Cô Phan nhìn mọi người, cười vui vẻ nói: “Để ăn mừng mọi người trở về bình an, hôm nay chúng ta sẽ làm sủi cảo nha.”

“Được!”

Mọi người đều trong tư thế ủng hộ hết mình.

Rau hẹ để làm vằn thắn do ông Tần trồng trong vườn treo của nhà Bạch Ngạn nên hương vị mới mẻ vô cùng.

Chu Minh Hiền thấy khung cảnh đại viện liền trợ mắt há mồm, hơn thế nữa cậu không nghĩ mọi người sẽ nhiệt tình đến mức này, vì thế đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Cả đoạn đường cậu đều ngồi cùng xe với Lưu Binh nên so với những người khác trong đội, hai người xem như có quan hệ tốt. Vì thế Chu Minh Hiền ngơ ngác túm lấy tay áo Lưu Binh hỏi: “Tôi, tôi về sau sẽ ở nơi này?”

Mặc dù đã từng nghe bọn họ ở thành phố A tốt như thế nào, có ba toà nhà biệt thự gì đấy nhưng không tưởng tượng ra được có thể xa hoa đến mức này.

Cửa thủy tinh sát đất sáng lóa.

Sàn nhà còn được lát đá cẩm thạch mới tinh!

Rất đáng ngạc nhiên.

Không thể tin được sống trong tận thế mà vẫn có thể được hưởng thụ sinh hoạt kiểu thổ hào tuỳ hứng như vậy.

Lưu Binh nhìn bộ dáng không thể tin nổi của Chu Minh Hiền lại nhìn mọi người chìm đắm trong không khí vui vẻ vì tụ họp đầy đủ thì nở nụ cười, mọi tối tăm muộn phiền như biến mất: “Đúng thế, về sau cậu sẽ ở đây, đây là nhà của chúng ta, mọi người đều là người thân của chúng ta.”

Cho dù cậu hai không ở đây nhưng cậu vẫn còn rất nhiều người thân.

Làm kỹ sư nửa đời người, quốc gia từng cấp nhà ở cho Chu Minh Hiền nhưng cũng chỉ có hai phòng một sảnh nhỏ.

Lúc cậu đến căn cứ thành phố H, cậu chỉ mong có được căn phòng chục mét vuông để làm chỗ dung thân là đủ rồi.

Hôm nay lại có thể được ở một căn phòng lớn như vậy.

Lại còn có rất nhiều người nhà.

Chu Minh Hiền cảm thấy viền mắt có chút nong nóng.

Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên đã đến phòng bếp hỗ trợ.

Bạch Thất thấy hai người đang nói chuyện liền đi tới nói: “Anh ở lại chỗ của tôi đi, tầng hai vẫn còn một căn phòng trống, sát vách là Điền Hải, phòng dưới đất có thể cải tạo cho anh làm gara.”

“Được.” Chu Minh Hiền liên tục gật đầu.

Mấy người đàn ông quay lại vây quanh chiếc bàn bắt đầu vạch kế hoạch cải tạo gara.

Thực tình loại việc này bọn họ không hề biết một chút nào ngoại trừ Chu Minh Hiền.

Hiện tại, lý luận suông cũng chẳng làm được chuyện gì, miệng nói đã khô nhưng cũng chưa đưa ra được phương án cụ thể. Cả đám quyết định đi vào tầng ngầm biệt thự của Bạch Thất để thăm dò cụ thể.

Tiến vào biệt thự của Bạch Thất, Chu Minh Hiền càng kích động không thôi. Đơn giản là độ xa xỉ của biệt thự đã vượt qua khách sạn bảy sao trên TV.

Bên dưới biệt thự có một căn phòng giải trí khá lớn, diện tích tầm khoảng 50 mét vuông nhưng để cải tạo thành gara thì diện tích này vẫn không coi là đủ. Thật sự cần phải phá hầm rượu và nhà kho để mở rộng diện tích.

Chu Minh Hiền đề nghị mở một lối đi từ trên mặt đất xuống dưới hầm để cho xe trực tiếp ra vào.

Dù sao ở đây nhiều nhất là dị năng hệ Thổ, mọi người cũng không có ý kiến gì.

Thời điểm chỉnh sửa và đổi mới kế hoạch, Bạch Thấy đưa tay nhìn đồng hồ, hiện tại sắc trời cũng đã muộn, đồng hồ cũng chỉ gần 5 giờ chiều.

Bạch Thất liền nói với Điền Hải: “Tôi đi ra ngoài một chút.”

Điền Hải kỳ quái hỏi: “Anh Bạch, hay là để em đi cùng anh?”

“Không cần.” Bạch Thất nói: “Tiểu Nhược có hỏi thì cậu bảo tôi sẽ trở về sớm.”

“Vâng.”

Bạch Thất tay không đi ra ngoài.

Chỗ anh muốn đi đương nhiên là cao ốc số hai trên đường lớn, nơi ở của các dị năng giả, để tìm Phạm Vân Giang.

Nếu như có cơ hội, tất nhiên Bạch Thất sẽ không để cho Phạm Vân Giang sống đến sáng ngày mai.

Anh không phải không biết làm những việc độc ác, cũng không phải chưa từng làm qua nhưng anh thật sự không muốn làm những việc đó trước mặt Đường Nhược.

Cho dù xã hội đã thay đổi nhưng Bạch Thất vẫn muốn “người từ địa phương khác đến” là Đường Nhược được sống trong một không gian hoàn hảo nhất có thể.

Mà anh cũng luôn vì điều này mà cố gắng.

Đến cao ốc số hai, Bạch Thất cũng không dừng lại mà trực tiếp đi vào bên trong.

Sau khi nghe ngóng chỗ Phương Thanh Lam, Bạch Thất biết được Phạm Văn Giang đang sống ở căn hộ 802. Nhưng đến lúc tìm đến, Bạch Thất lại được biết Phạm Vân Giang vẫn đang đi làm nhiệm vụ chưa về.

“Đi ra ngoài bao lâu rồi?” Bạch Thất hỏi hàng xóm xung quanh chỗ Phạm Vân Giang.

Người nọ nghĩ nghĩ một lúc rồi trả lời: “Hình như là ba ngày.”

Bạch Thất cảm ơn một câu rồi nhanh chóng rời khỏi nhưng trong lòng lại ẩn ẩn chút bất an.

Khi trở về khu biệt thự, Hồ Hạo Thiên cũng đã trở về.

Vốn đang bừng bừng sức sống nhưng sau khi tham dự một hội nghị chính trị, trông Hồ Hạo Thiên lại như cây héo.

Hồ Hạo Thiên nhìn thấy Bạch Thất đương nhiên lại bắt đầu tố khổ: “Mẹ nó chứ, tôi có cảm giác cả thân thể đều bị tàn phá, tôi có thể rút lui khỏi vị trí đội trưởng nhường cho cậu được không.”

Bạch Thất nhìn mặt Hồ Hạo Thiên rồi lại nghĩ tới hình ảnh đoá hoa yêu kiều bị tàn phá, không nhịn được mở miệng nói những lời bay bổng: “Hồ đội, đừng hái hoa dại ven đường.”

Hồ Hạo Thiên: “…”

Cậu hài hước như vậy, Tiểu Đường có biết không?

Hồ Hạo Thiên lại đi tìm Phan Đại Vĩ: “Chú Phan, hay là chú tạm thời thay tôi đảm nhiệm chức vụ đội trưởng một thời gian? Tôi bắt đầu hoa mắt chóng mặt đứng không vững, nếu lại mở thêm loại hội nghị kiểu này nữa thì chắc tôi treo luôn rồi.” (“treo” là chết ý.)

Nhớ trước đây, anh  không theo con đường chính trị của cha mà theo kinh tế cũng vì chán ghét mấy cái hội nghị kiểu này.

Phan Đại Vĩ liếc nhìn Hồ Hạo Thiên, ngữ khí vô cùng lạnh nhạt: “Người có tài mới được đề bạt làm đội trưởng, đội trưởng Hồ, quốc gia và chính phủ cần người như cậu, cậu nên cống hiến vì quốc gia, không thể cô phụ kỳ vọng của mọi người. Hơn nữa mặt mày cậu hồng hào, đứng dưới nắng nóng như lửa vẫn không vấn đề gì, còn sống được thêm trăm năm nữa, yên tâm.”

Hồ Hạo Thiên: “...”

Ánh mắt quần chúng muốn mù luôn rồi.

Mọi người bày đồ ăn trên bàn đặt trong sân, cũng ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

Phụ nữ thì nói đủ mọi loại đề tài, đàn ông thì bàn luận về chính trị.

Lần này tinh hạch cấp ba đã làm tất cả mọi người trong buổi họp coi trọng.

Ngày mai quân đội lại tổ chức hội nghị để đưa ra phương án giải quyết.

Hồ Hạo Thiên đương nhiên vẫn phải đi.

Phan Đại Vĩ vừa tự mình bới thêm một chén canh gà vừa nói: “Quân đội muốn dùng hành động đặc biệt để công phá thành phố A sao?”