Tận Thế Song Sủng

Chương 107: Trầm luân




Edit: Lymiu

Beta: Sakura

“Ha ha.” Bạch Thất cười rộ lên, cười đến hàm răng sáng lạn, “Anh rất muốn có kinh nghiệm khổ sở của em lúc đó, như vậy em có thể hiểu tâm tình anh lúc đó một lần, cũng coi như để hiểu bốn chữ ‘tâm ý tương thông’ này.”

Nước rất nhanh đã đầy, Bạch Thất cởi quần áo ra vào ngâm.

Tuy nói ở đây không có người, bên ngoài cũng thả chó điện tử, nhưng Đường Nhược vẫn rất sợ bị người khác nhìn thấy hình ảnh trai đẹp tắm rửa, thấy Bạch Thất đã nhắm mắt lại, cô chạy lên phía trước lấy mấy hàng rào chắn ra.

Làm xong,sau đó cô lại ngồi ở trên giường đệm, mắt cũng không nháy nhìn chằm vào Bạch Thất.

Tuy nhiên trong chốc lát, trên người Bạch Thất bắt đầu kết băng.

Anh lại như không có cảm thấy, cả người lộ ra khí chất bất phàm.

Miếng băng mỏng rất nhanh từ đỉnh đầu lan tràn xuống dưới.

Đến khi nước trong bồn tắm cũng bắt đầu kết băng.

Không khí đều trở nên băng lạnh lên.

Thế nhưng còn chưa xong.

Đường Nhược cảm giác được bên ngoài bồn tắm lớn cũng bắt đầu kết ra miếng băng mỏng.

Dị năng, thật sự rất kỳ quái.

Vốn đều là người bình thường lại thức tỉnh các loại dị năng có khả năng công kích, loại năng lực này còn có thể thăng cấp.

Bị cuốn ở bên trong băng Bạch Thất có cảm giác thấy có một cỗ năng lực khác thường tiến vào bên trong huyết mạch,chạy trong thân thể.

Loại cảm giác này, ở kiếp trước lúc thăng cấp cấp 3 cũng không có cảm nhận được.

Nhưng khác thường ở chỗ, năng lượng không có chạy loạn khắp nơi, mà lại rất trung hòa chạy toàn thân.

Mới nửa giờ mà toàn bộ miếng băng mỏng trên người Bạch Thất biến mất, cỗ lực lượng kia dung hợp vào cơ thể.

Anh vừa mở mắt đã thấy Đường Nhược cách mình không đến nửa mét nhìn anh không chớp mắt…

Lập tức.

Trong lòng ấm ấp dã man, mà mền mại đến cực điểm.

Người này chỉ thuộc về mình, trong mắt chỉ có mình.

Giờ phút này, anh cảm giác vô cùng an tâm, an tâm.

Bạch Thất vươn tay vẫy vẫy cô: “Tiểu Nhược…”

Giọng nói khàn khàn.

Đường Nhược cả kinh, lập tức nhảy qua, ngồi chồm hổm xuống, lo lắng hỏi: “Rất khó chịu sao?”

Bạch Thất nói: “Ôm anh một cái.”

Đường Nhược bị dọa nên không có từ chối trực tiếp thò tay ra ôm lấy anh.

Sau đó  ‘Ào Ào’ một tiếng, bị lôi vào trong bồn tắm.

Đường Nhược không hề được báo trước đã rơi vào nước lạnh như băng, rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc.

Bạch Thất ngẩng đầu, nắm cằm của cô rồi nhắm ngay cái môi đỏ tươi mà hôn xuống.

“A……” Bồn tắm lớn hẹp dài, Đường Nhược bị anh dùng tay ngăn chặn, nằm ở trên người đàn ông không thể động đậy.

Hương vị quen thuộc mang theo vị tươi mát nhàn nhạt.

Thế nhưng mà, độ ấm tăng dần từ lòng bàn chân, từng điểm từng điểm bao lấy hai người, dây dưa lẫn nhau…

Hai người ôm nhau trong nước, nước nhấp nhô phập phồng phập phồng.

Nghe tiếng thở dốc như thế khiến cho hai người quên hết mọi thứ.

Đã quên ngày hay đêm, đã quên đây ở chỗ nào.

Bạch Thất ôm lấy cô chặt chẽ, khó kìm lòng nổi mà muốn cùng cô thân mật triền miên.

Cũng chỉ hôn cô như vậy, dường như trái tim anh bị tiêu tan

Sau đó, Bạch Thất thò tay cởi quần áo trên người Đường Nhược.

Đường Nhược choáng váng, thò tay bắt lấy tay của anh: “Ở đây?”

“Uh.” Bạch Thất tiếp tục thè lưỡi ra liếm hôn môi của cô, đầu độc cô, “Anh muốn em.”

Từ sau lần mơ mộng ở clb khoa học kỹ thuật kia, anh luôn muốn tìm một cơ hội ở trong bồn tắm.

Nhiều ngày anh đi theo mấy tên đồng đội chết tiệt kia, màn trời chiếu đất, nhẫn lâu như vậy, hôm nay chỉ có hai người ở chung, kẻ đần mới buông tha cho cơ hội thật tốt như vậy.

Anh -Bạch Ngạn không ngốc, ở kiếp này đến nay chưa bao giờ để mình thiện thòi, đương nhiên cũng không muốn thiệt thòi mình.

Đối mặt với Đường Nhược ngoan ngoãn dịu dàng nhu thuận, anh có rất nhiều phương pháp cùng thủ đoạn để cho cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Anh muốn Đường Nhược yêu anh không lối thoát, yêu điên cuồng,  yêu toàn tâm toàn ý…

Thì đã sao?

Anh thích khiêu chiến cực hạn của Đường Nhược.

Anh không đơn thuần như Đường Nhược, xác định đã xác định, phải luôn ở bên nhau

Cho dù anh EQ là 0, cho dù anh có vẻ ngoài đẹp trai.

Nhưng khi đối mặt với tình yêu, có lúc anh không đượctự tin.

Có quá nhiều tình huống bất ngờ, trước tận thế cũng không thể bảo đảm hai người có thể luôn luôn bên nhau, huống chi bây giờ còn là tận thế nhân loại lạnh lùng tàn nhẫn.

Đúng vậy, anh -Bạch Ngạn cũng có lo lắng.

Lo lắng rằng bất cứ lúc nào sẽ có một người đàn ông tốt hơn anh, người đó sẽ có thể cung cấp điều kiện tuyệt vời cho Đường Nhược đến làm đối thủ cạnh tranh của anh.

Mật ngọt, ngọt ngào, đương nhiên Bạch Thất không muốn chỉ một lần, anh muốn chính là cả đời!

Anh muốn cho Đường Nhược luôn luôn không tạp niệm đứng ở bên anh bên người Bạch Ngạn, ngay  cả cơ hội liếc đàn ông khác cũng không có!

Cho nên, ngoài việc tăng cường khả năng của mình, anh còn muốn bóp chết mất mấy khả năng có thể xảy ra.

Vì vậy, nói tình yêu sẽ khiến cho mọi người thành  kẻ ngốc cũng không sai!

Đường Nhược bị hôn đến mức hồn phách đều chập chờn nhộn nhạo, chỉ có thể si ngốc bám ở cổ Bạch Thất.

Hôm nay tư thế của cô rất kỳ lạ, gần như là cưỡi trên người anh…

Bạch Thất giở trò trên người cô.

Rất nhanh giống như làm ảo thuật lột sạch cô.

Nước lạnh băng khiến cho Đường Nhược không ngừng run rẩy.

Bạch Thất nâng eo của cô lên rồi lại hôn cô nói: “Ngoan, tự em ngồi trên lên…”

Đường Nhược trực tiếp dúi đầu vào trong cổ Bạch Thất: “Xấu…”

“A…” Bạch Thất cắn lỗ tai của nàng, “Đối với em.”

Không thể tách rời, nhẹ nhàng hỗn loạn trong đêm tối, triền miên không biết mỏi mệt.

Ở trong bồn tắm làm loại chuyện này cảm giác thật tuyệt vời, chậm rãi từ từ, va va chạm chạm, nước lạnh như băng nhưng máu trong cơ thể lại sôi trào.

Khó nói lên lời, khó có thể mở miệng, khó có thể quên.

Đợi khi Bạch Thất ôm cô về giường lại nhấm nháp cô thêm lần nữa, Đường Nhược đã mệt mỏi mơ mơ màng màng, chân đều nhấc không nổi rồi, nhưng cô còn nhớ rõ: “Anh thăng cấp chưa?”

“Uh, cấp 3 rồi.” Bạch Thất ôm lấy cô, từng cái từng cái, mặc quần áo cho cô.

Tuy nói ‘thẳng thắn thành thật’ ngủ thoải mái hơn, nhưng dù sao chỗ này cũng không phải trong nhà, vì để phòng ngừa ngoài ý muốn, vẫn nên mặc chỉnh tề rồi ngủ, để tùy thời ứng phó tình huống bất ngờ.

Đường Nhược yên lòng, rồi sau đó trông thấy Bạch Thất bất tri bất giác đã cho mình mặc nội y, đang định mặc áo sơ mi cho mình thì mặt hồng hồng, ngượng ngùng đoạt lấy áo trong tay Bạch Thất, muốn mình tự mặc.

“Để anh.” ánh mắt Bạch Thất sáng quắc, cài từng cái cúc áo cho cô.

Nếu như cưng chiều cô đến nỗi cô không phải làm gì cả, một bước không thể rời khỏi mình, vậy thì càng tốt hơn.

Đường Nhược mặt đỏ rực xem Bạch Thất chuyên chú mặc quần áo tử tế cho cô, cảm động ngượng ngùng cọ xát chỗ đó của Bạch Thất.

Bạch Thất ngẩng đầu lên hôn cô.

Nụ hôn dịu dàng như gió xuân nhưng lại chứa một tí tham dục.

Thiếu nữ điềm mật, ngọt ngào, ôn nhu, Bạch Thất đã cảm nhận được.

Hôm nay, anh đã nghiện đến mức không thể cai nổi

Cho nên, nhất định phải làm cho cô cũng nghiện!

Chết cũng muốn cùng nhau trầm luân…

Hôn đến nỗi hai gò má Đường Nhược ửng hồng thì Bạch Thất mới ôm cô nằm xuống giường: “Ngủ đi, ngày mai chắc bọn Điền Hải tìm tới.”

“Vâng.” Đường Nhược đần độn u mê gật đầu, đổi tư thế ngủ bình thường quen thuộc, nhắm mắt lại.

Hai người ôm nhau ngủ nhưng ở bên trên đang náo long trời lở đất.