"Ôi trời." Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ hãi thốt lên.
"Ôi trời." Lục Thời Minh cũng theo đó mà bật ra tiếng than.
Tiêu Trệ đứng đó, sắc mặt trắng bệch nhìn mọi người, tựa như đã lấy dũng khí mới nói ra được thân phận thật của Tiêu Bảo Bảo.
Nghê Dương khiếp sợ lùi về sau một bước. Nghê Mị sau lưng Nghê Dương đầu đội xo, đi loạn bốn phía, bị Nghê Dương đạp một cước ra chỗ khác.
Trong phòng sau ba phút im lặng, Nghê Dương tiến lên, nhìn kỹ Tiêu Bảo Bảo từ trên xuống dưới Tiêu Bảo Bảo.
"Tôi có thể, sờ một chút không?" Nghê Dương hỏi.
"Không sao, nó không cắn người đâu." Tiêu Trệ lập tức tránh sang bên cạnh, lộ ra "thú cưng" zombie nhà mình.
Nghê Dương ngồi xổm trước mặt Tiêu Bảo Bảo, cách bé nửa mét, dường như vẫn kiêng kị như cũ. Cô hít sâu một hơi, chậm chạp đưa tay chạm vào lồng ngực gầy gò của Tiêu Bảo Bảo.
Không có nhịp tim, cơ thể không có nhiệt độ, chỉ có da thịt thô ráp với hai con mắt vô thần.
Giống như zombie nhưng lại có gì đó không giống.
"Bé, còn ý thức sao?"
Tiêu Trệ gật đầu rồi lại lắc đầu, "Dưới sự quan sát của tôi, bọn chúng dường như có thể nghe hiểu một phần lời chúng ta nói. Chẳng qua là mẫn cảm hơn quy luật sinh tồn của kẻ mạnh."
"Là ý gì?" Nghê Dương vẻ mặt nghi hoặc.
Tiêu Trệ nghĩ một lát, quyết định dùng hành động thực tế để chứng minh. Anh xoay người, cầm lấy cây chổi lông gà của mình, "Bảo Bảo sợ nhất chổi lông gà. Tôi cũng có thể lấy cái này để uy hiếp nó."
Vừa nhìn thấy chổi lông gà, Tiêu Bảo Bảo rõ ràng run lên.
Tiêu Trệ đưa chổi lông gà cho Nghê Dương, Nghê Dương nhận lấy, Tiêu Bảo Bảo lập tức trốn ra sau lưng Tiêu Trệ.
"Cho nên tôi cảm thấy, bọn chúng có thức."
Tiêu Trệ vừa mới nói xong, Tiêu Bảo Bảo trốn sau lưng anh liền há miệng muốn cắn anh. Tiêu Trệ trở tay chính là một đấm. Tiêu Bảo Bảo bị tẩn ngã xuống đất.
Tiêu Trệ ngượng ngùng nói: "Quen rồi."
Nuôi zombie, chúng ta luôn luôn cần dùng gậy gộc đấm đá để dạy bảo, dù sao zombie chỉ cần không rơi đầu thì vẫn còn sống.
Nghê Dương cầm trong tay chổi lông gà, vô thức nhìn về phía Nghê Mị. Nghê Mị vẫn như cũ, đội xô đi loạn.
Nghê Dương hít sâu một hơi, cầm chổi lông gà đứng lên, quyết định ngựa chết chữa thành ngựa sống.
...
"Chuẩn bị xong chưa?" Nghê Dương giơ chổi lông gà lên, hỏi.
Tiêu Trệ giữ chặt tay chân Nghê Mị gật đầu. Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng trên ghế salon, giữ cái xô còn đang đội trên đầu Nghê Mị, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc mà gật đầu.
Nghê Dương cầm chổi lông gà trong tay, sắc mặt nghiêm túc nói: "Nhấc xô."
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng hết sức lực từ thời bú sữa mẹ, nhấc xô lên.
"Grừ grừ grừ!"
Đầu Nghê Mị lộ ra, cô bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, muốn cắn những thứ bên cạnh.
Chổi lông gà trong tay Nghê Dương rơi xuống, Nghê Mị càng gào thét dữ dội hơn. Tiêu Trệ cố gắng khống chế cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn lại đội xô lại.
Thật hung dữ mà.
"Tôi cảm thấy chổi lông gà không có tác dụng với Nghê Mị." Tiêu Trệ nhìn gương mặt trắng bệch của Nghê Dương, có ý an ủi: "Không sao, chúng ta thử lại cái khác, em gái cô có sợ thứ gì không?"
Nghê Dương nhìn chằm chằm Nghê Mị đội xô đi loạn bốn phía, nhìn ròng rã một phút, bỗng nhiên ánh mắt rơi xuống người Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:???
"Cho tôi." Nghê Dương bá đạo tiến lên.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hai tay ôm lấy người mình, "Tôi tôi tôi tôi... Giữa ban ngày ban mặt, không tốt lắm đâu?" Nói xong, cô ngượng ngùng nói: "Hơn nữa vấn đề đạo đức cũng không cho phép..."
"Son môi."
"...Dạ."
Nghê Dương cầm theo thỏi son cướp được từ chỗ Tô Nhuyễn Nhuyễn, đặt trước mặt Nghê Mị. Nghê Mị bị Tiêu Trệ dùng dây thừng trói lại trợn trắng mắt nhưng khi vừa thấy thỏi son lại lập tức bình tĩnh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy kỳ quái ló đầu ra xem xét.
Nghê Dương chậm rãi vặn son lên.
"Ngồi xuống."
"Grừ grừ grừ [ chị quản được bà đây chắc!]" Nghê Mị điên cuồng giãy dụa.
Nghê Dương cười lạnh một tiếng, ngón tay đè mạnh xuống, "bẹp" một cái, thỏi son gãy đôi.
Nghê Mị dừng giãy dụa lại, "bịch" một cái quỳ xuống.
Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc: "Oa, hu hu hu."
Nghê Mị ngoại trừ mặt đơ một chút, mắt trắng hơn một chút thì toàn thân thực ra không khác người bình thường lắm. Giờ phút này đôi mắt cá chết kia đang chảy những giọt nước mắt hối hận.
Nghê Dương nhìn Nghê Mị đang quỳ dưới đất khóc, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm. Cô đi lên, mặt ôn nhu xoa đầu Nghê Mị, nói: "Chị quên đưa cho em chiếc nhẫn."
Sau đó ôm chặt người, "Chị đã nói rồi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
Nghê Mị há miệng muốn cắn, Nghê Dương cũng không ngẩng đầu mà cho một đấm.
"Còn nữa, tuyệt đối không được cắn người, biết chưa?"
Xoa đầu Nghê Mị xong, Nghê Dương đứng lên, tịch thu mười tám cây son của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn huhu chạy đi méc với Lục Thời Minh. Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ, duỗi một ngón tay đặt lên môi Tô Nhuyễn Nhuyễn, giọng ôn nhu nói: "Suỵt."
Tiêu Trệ cùng Nghê Dương đi tới, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy một mảnh tuyết trắng mênh mông bên ngoài. Rõ ràng là một khung cảnh vô cùng xinh đẹp.
Nhưng đáng tiếc, nơi này là tận thế.
Dù cảnh đẹp như vậy nhưng đặt trong bối cảnh bi thảm như hiện tại, lại càng thêm phần đìu hiu, đáng sợ.
"Zombie càng ngày càng nhiều."
Tiêu Trệ nhìn phía dưới càng lúc càng có nhiều x tụ tập, vẻ mặt càng lúc càng nặng nề.
Trong nhà dành cho phụ nữ mang thai có rất nhiều người bị thương. Bọn họ không có đủ thuốc để xử lý vết thương, mùi máu tươi tỏa ra bốn phía. Lưới sắt của khu sinh tồn lại bị zombie phá. Zombie ngửi mùi máu tươi, càng đến nhiều hơn là điều tất nhiên.
Hiện giờ bọn họ chính là ba ba trong rọ, bị vây ở chỗ này, hoàn toàn không thể di chuyển. Hơn nữa, cửa sắt của tòa nhà cũng duy trì không được bao lâu. Dù cho những thai phụ kia và mấy người đàn ông liên tục lấy đồ dùng trong nhà ra để chặn chỗ cửa sắt và bức tường, muốn lấp những chỗ bị zombie phá nhưng chung quy cũng không hải kế lâu dài.
"Nhiều zombie như vậy, rốt cuộc là tới từ đâu?" Nghê Dương có chút lo lắng.
Lục Thời Minh đưa tay đặt trên cửa sổ. Trên cửa kết một tầng hơi nước, hiện ra dấu tay Lục Thời Minh. Giọng hắn rất nhỏ, lạnh lùng, "Từ nơi đó."
Tô Nhuyễn Nhuyễn đi cà nhắc cà nhắc tới. Đáng tiếc là dù cô có ghì sát mặt lên cửa kính cũng không nhìn thấy "nơi đó" mà Lục Thời Minh nói là nơi nào.
"Cậu nói, những con zombie kia là từ dưới nước đi lên?" Tiêu Trệ phản ứng đầu tiên. Anh ngạc nhiên, hiển nhiên là không ngờ tới kết quả sẽ như vậy.
"Làm sao có thể, chẳng lẽ zombie còn biết bơi sao?" Nghê Dương cũng rất kinh ngạc.
"Chúng đương nhiên không biết bơi. Nhưng bọn chúng biết đi."
Lục Thời Minh rút tay lại, tiện thể ấn khuôn mặt sắp bị đè bẹp của Tô Nhuyễn Nhuyễn lại. Nghê Dương vẻ mặt đờ đẫn cũng kịp phản ứng, lẩm bẩm, "Zombie không cần hô hấp, không có thị giác, đương nhiên có thể đi dưới đáy sông."
Cho nên...
Nghê Dương đột nhiên biến sắc, "Trong tòa nhà có một con sông!"
Zombie từ nơi đó mà đi vào!
Nghê Dương nhanh chóng đẩy cửa chạy ra ngoài, la lớn kêu mọi người, "Mọi người cầm hết tất cả đồ vật có thể chắn nước, đem đến bờ sông chắn sông! Nhất định phải nhanh chóng chặn con sông lại."
Người trong tòa nhà đưa mắt nhìn nhau, không biết Nghê Dương muốn làm gì.
"Nhanh lên!" Nghê Dương gào thét, dị năng trên người phát ra.
Có người nhìn thấy bắt đầu lùi về sau, mọi người nhanh chóng hành động.
Bởi vì Nghê Dương là người có dị năng nên mọi người trong tòa nhà đối với cô vừa sợ vừa kính trọng. tuy không rõ Nghê Dương muốn làm gì nhưng mọi người mau chóng dời hết đồ vật trong tòa nhà ra để chắn sông.
Thấy mọi người làm việc chậm chạp, Nghê Dương nhíu mày giải thích: "Có zombie từ dưới sông đi lên. Nếu không muốn chết thì nhanh lên!"
Vừa nghe thấy điều này, trên mặt mọi người lộ vẻ sợ hãi, nhanh chóng tăng tốc độ.
Cũng có người nói không tin, phần lớn là đàn ông. Dù sao Nghê Dương là phụ nữ, mấy người đàn ông không phục cũng là điều bình thường.
"Zombie sao mà biết bơi, cô bị điên rồi hả?"
"Tôi thấy cô ta đúng là điên rồi. Ném đồ vật vào trong sông chẳng khác nào ném tiền xuống sông."
"Con đ*ếm khốn kiếp, ông đây thấy ả ta là muốn chúng ta chết đi..."
Zombie chó há miệng tha gã đàn ông kia rồi ném gã xuống sông, ngắt dở câu cuối của gã.
"A a a!" Gã đàn ông kêu to.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang dùng xô đổ bùn xuống sông lập tức ngăn cản, "Sao có thể vứt rác bừa bãi xuống sông chứ!"
"Grừ grừ grừ..."
Zombie chó vớt gã đàn ông uống no nước sông kia lên. Gã run lẩy bẩy nằm co quắp trên bờ, sắc mặt trắng bệch chỉ về phía con sông.
"Có, có thứ gì đó, dưới sông có thứ gì đó!"
Gã như đã sụp đổ. Gã ghé vào bụi cỏ, muốn đứng dậy lại phát hiện chân mình mềm nhũn không đứng nổi. Hắn bò lổm ngổm về phía trước.
"Cứu, mau cứu tôi, phía dưới có thứ gì đó."
Gã ôm chặt lấy chân Nghê Dương, bị Nghê Dương một cước đá văng. Nghê Dương giơ súng trong tay, nheo mắt lại, nữ thần thiện xạ, bách phát bách trúng không trượt một viên, cho dù là ở dưới nước cũng vẫn có thể bắn một viên headshot.
"Ùng ục ục..."
Trên mặt sông từng cái đầu zombie nhô lên.
"Zombie tới, là zombie !"
Mọi người đang dọn đồ thấy thế hoảng sợ, chuẩn bị chạy trốn. Người chen lấn, người xô đẩy. Tiếng kêu khóc, tiếng mắng chửi, âm thanh bi thương liên tiếp vang lên.
Chợt, Nghê Dương nã một phát súng lên trời.
"Mọi người ném đồ vật trong tay vào hai bên cửa sông, phụ nữ và trẻ em đi trước, đàn ông bọc đằng sau, mọi người cùng nhau từ từ lui về trong tòa nhà."
Tiêu Trệ cũng duy trì trật tự, "Hiện tại zombie còn rất ít, mọi người không cần phải gấp gáp."
Dường như là e ngại súng của Nghê Dương, tất cả mọi người bình tĩnh lại. Dưới sự sắp xếp của Tiêu Trệ, họ vừa hoảng sợ vừa từ từ lui về trong tòa nhà.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mang theo hai con chó, vẫn chăm chỉ dùng xô của mình để đổ bùn xuống sông, dáng vẻ ngốc nghếch như dã tràng xe cát.
Nghê Dương: Con mẹ nó cô có đổ một trăm năm cũng không đầy đâu!
"Tô Nhuyễn Nhuyễn, mau trở về trong nhà!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn vô cùng vui vẻ đào bùn. Hai con chó cực kì cẩn thận dùng chân sau đào nhưng đáng tiếc là phần lớn bùn đất đều hất lên đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Phì, phì!" Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận đổ hết bùn trong xô lên đầu zombie chó. Zombie chó quét cái đuôi qua khiến cún con bên cạnh ngã xuống sông. Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh hô một tiếng, dùng xô đỡ được nó, đang chuẩn bị kéo lên. Một cái tay đột nhiên từ dưới sông thò ra, nắm lấy xô của cô.
Là zombie!
Con zombie này chậm rãi từ dưới sông trồi lên.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận mắng, "Sao mày lại cướp xô của tao!"
"Grừ grừ grừ..."
Con zombie nghiêng đầu, trong cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ rồi đột nhiên há miệng, muốn cắn cún con. Cún con kêu thảm thiết, sau đó một ngụm nuốt chửng zombie.
"Ợ ~"
Tô Nhuyễn Nhuyễn:...
Cô kéo cún con từ dưới sông lên, sau đó tiếp tục đổ bùn xuống sông.
Mệt quá đi, sao lúc này không có máy xúc đất nhỉ?
Nghĩ đến đây, hai mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên phát sáng, cô lấy ra từ trong túi cục pin tự động để điều khiển máy xúc, đặt nó thành một vòng tròn xung quanh cô rồi bật tất cả lên.
Những chiếc máy xúc đất nhỏ bắt đầu làm việc chăm chỉ.
Nghê Dương:... Má nó chứ mấy người chơi đồ hàng hả?
Zombie càng lúc càng nhiều. Một súng của Nghê Dương khó địch lại tất cả đống zombie đó. Tiêu Trệ vừa dùng chổi lông gà và son để chỉ huy Tiêu Bảo Bảo cùng Nghê Mị khuân đồ đạc chặn cửa sông, vừa yểm trợ cho Nghê Dương.
Người bên trong tòa nhà nhìn thấy ngay cả một đứa bé nhỏ như Tiêu Bảo Bảo hay một cô gái như Nghê Mị còn đang cố gắng giúp đỡ, bọn họ lại trốn trong nhà chờ người khác cứu. Người đầu tiên đi ra là một người đàn ông trung niên. Ông chỉ còn một mình, không có gì phải sợ. Ông đi đến, giúp Tiêu Bảo Bảo khuân đồ.
"Con đúng là một đứa trẻ ngoan."
Tiêu Bảo Bảo, "Không phải, không phải, không phải,..."
"Đừng khiêm tốn thế!"
Ông chú vỗ vỗ đầu Tiêu Bảo Bảo khiến đầu bé bị lệch một xíu. Tiêu Trệ thấy thế, nhanh chóng nắn thẳng lại đầu cho Tiêu Bảo Bảo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lẩm bẩm một câu, "Suýt chút nữa là tiêu rồi."
Tiêu Bảo Bảo:...
Có người đầu tiên đi ra, những người còn lại cũng sôi nổi cùng ra giúp đỡ. Con sông vốn dĩ không rộng nhưng vì tuyết quá nhiều, gần như làm ngập cả một vùng rộng lớn bên bờ, cho nên con sông lúc đầu chỉ rộng có ba mét, nay đã tăng lên gấp đôi.
Đồ đạc mọi người vừa chất đống còn chưa kịp ổn định thì đã bị lũ zombie ùn ùn kéo tới mà đạp đổ.
"Mọi người mau vào đi!"
Súng trong tay Nghê Dương đã hết đạn, cô bắt đầu sử dụng dị năng. Mọi người thấy zombie bò lên bờ, mau chóng chạy về. Nhưng lần này rất có trật tự, nhường cho phụ nữ và trẻ em đi trước, đàn ông cầm vũ khí bọc hậu. Tuy rằng thất bại nhưng niềm tự hào nảy sinh trong lòng mỗi người đã phá vỡ nỗi sợ hãi.
Bảo vệ chính mình, bảo vệ người nhà. Mỗi một người đều có thể trở thành anh hùng.
------------------------------------------------------
trời đất má Nghê Dương chơi j mà ác dễ sợ =(((( t đọc mà thấy sợ theo lun
Spoil chương sau:
...Một cơn mưa cánh hoa không biết từ nơi nào rơi xuống, lơ lơ lửng lửng, còn mang theo mùi hương ngọtngào say lòng người. Những cánh hoa giống như những bông tuyết tinh khiết, rơi trên vai người, tựa như một bức tranh phong cảnh đẹp nao lòng...
mọi người đoán được ra manh mối nào k =)))
theo lệ cũ nha 30 vote up chương sau