Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết

Chương 19-2




Hoắc Bì chết rồi. Khu Than Đá nổi lên một làn sóng mà trước nay chưa từng có.
Có người vui vẻ, có người buồn.
Vui vẻ là vì cuối cùng đã thoát khỏi sự thống trị tàn bạo của Hoắc Bì.
Buồn là vì dị năng giả mạnh nhất khu Than Đá chết rồi, nếu như zombie tấn công, bọn họ phải làm sao.
Bởi vậy, Nghê Dương là thủ phạm giết chết Hoắc Bì lập tức trở thành cái bia ngắm của cả khu Than Đá.
Khu Than Đá chia thành hai phe, một phe ủng hộ Nghê Dương, tự giác đứng về phía cô. Phe còn lại là những bộ hạ cũ của Hoắc Bì do Đoạn Trân mang theo. Hai phe đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
"Nghe nói Đoạn Trân cũng có dị năng, là dị năng hệ thổ?" Nghê Dương hỏi Chu Diễm đang đứng bên cạnh mình.
"Đúng vậy." Hiện tại Chu Diễm đã trở thành 'tiểu đệ' số một bên người Nghê Dương, đã sớm hỏi thăm rõ ràng tình huống của Đoạn Trân.
"Hơn nữa cô ta còn lôi kéo được dị năng giả của khu Dầu Thô."
"Khu Dầu Thô?" Nghê Dương vô thức nhíu mày.
Lúc trước khi cô dẫn người ra khỏi khu Dầu Thô, những kẻ đó còn đang đấu đá. Không nghĩ tới chỉ mới có chút thời gian đã có người trèo lên vị trí lão đại của khu Dầu Thô.
"Hiện tại khu Dầu Thô đã phái dị năng giả đến giúp đỡ Đoạn Trân. Tôi nghe nói là Đoạn Trân hứa hẹn sau khi chuyện này thành coong sẽ cho bọn họ một mỏ than."
Quả nhiên là không làm không công.
"Tăng cường đề phòng, hiện giờ chưa thích hợp xung đột cùng Đoạn Trân."
Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, Nghê Dương trước tiên phải biết thực lực của Đoạn Trân đến mức nào.
"Đúng rồi, Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh đâu?"
"Nghe nói hình như là Lục tiên sinh bị bệnh, Tô tiểu thư đang chăm sóc anh ta."
Chu Diễm khi nói đến chuyện này, trên mặt có chút ghen tị.
Dù sao cậu vẫn chỉ là thiếu niên, có chuyện gì đều hiện lên trên mặt.
Nghê Dương vỗ vỗ vai của cậu, vẻ mặt "thiếu niên như cậu phải làm người cho tốt, đừng có làm tiểu tam" nói: "Tuy Lục Thời Minh ngoài đẹp trai ra không có bản lĩnh gì nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn chính là yêu cậu ta. Tình yêu mà, chẳng có lý do gì hết."
Tựa như cô yêu Tiêu Trệ vậy.
Hi hi, ngại quá đi.
Nghê Dương ho nhẹ một tiếng, mang theo Chu Diễm đến chỗ Lục Thời Minh và Tô Nhuyễn Nhuyễn ở để thăm bệnh.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn, sao rồi?" Nghê Dương đẩy cửa ra.
"Hình như bị bệnh rồi." Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi xổm bên người Lục Thời Minh, chọc chọc mặt của hắn.
Lục Thời Minh nằm ở giường dưới, trên người đắp kín chăn mỏng, sắc mặt hơi đỏ, tóc đen ướt đẫm mồ hôi, triệu chứng giống như cơn sốt lần trước.
Nghê Dương xích lại gần để nhìn, cảm nhận được hơi thở bình ổn của người đàn ông, cảm thấy không có chuyện gì lơn, nói: "Có thể là bị kinh hãi cái chết của Hoắc Bì ngày đó."
Đối với đôi tình nhân yếu đuối như gà này, Nghê Dương đã sớm đi guốc trong bụng.
Thật là, nếu không có cô, mấy người phải làm sao đây.
Nghê Dương ưỡn ngực, tự giác đảm nhiệm chức vị người lớn trong nhà.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hu hu khóc hỏi ông trời cô phải làm gì với tên bạn trái yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân đây.
Nghê Dương nói: "Cô không sao chứ?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu nói: "Không sao hết."
Nghê Dương tiếp tục dò xét cô.
Chậc chậc, quả nhiên là người ngốc có phúc của người ngốc.
Lục Thời Minh còn bị dọa đến phát bệnh, cô ta vậy mà vẫn còn toe toét.
Cô còn nghe nói ngày đó có rất nhiều người nôn. Ngay cả Tiêu Trệ cũng vài ngày không ăn thịt. Đâu có giống kẻ ngốc này một ngày ba chậu.
"Đây là thuốc hạ sốt, cho cậu ta uống nước nhiều một chút. Tôi lát nữa tìm một bác sĩ đến khám cho cậu ta."
"Được."
Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, tiếp tục ngồi xổm bên người Lục Thời Minh, nhìn hắn chằm chằm.
Nghê Dương đi ra. Chu Diễm nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, do dự nửa khắc, bỗng nhiên đi đến bên người cô, sau đó nhét một vật vào trong túi của cô, rồi thẹn thùng đến nỗi lửa cháy toàn thân, vội chạy ra ngoài.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, đưa tay vào trong túi, lấy ra một quả trứng gà.
Nong nóng, hẳn là chín rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi xổm bên người Lục Thời Minh cho tới trưa, trừ buổi sáng ăn một chậu cơm còn đâu chịu đói tới bây giờ. Cô cầm trứng gà, nhìn chung quanh, sau đó giơ lên trước mặt Lục Thời Minh, "ba" một tiếng đập vào trán hắn.
Oa, thế mà còn là trứng lòng đào.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hưng phấn bắt đầu ăn trứng. Còn chưa cắn được miếng nào, đã bắt gặp đôi mắt đen mở to của người đàn ông. Lông mi dài, mắt tối lại, hoàn toàn không có chút gì là nhập nhèm, ngây thơ lúc mới tỉnh dậy, thậm chí còn cực kỳ lạnh lùng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chỗ da thịt trên trán đỏ lên do bị đập trứng gà của người đàn ông, đối lập hoàn toàn với làn da trắng nõn, tái nhợt dần như trong suốt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lắp bắp nói: "Có, có con muỗi."
Lục Thời Minh mặt không đổi nhìn cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy lúc này mình nhất định phải làm chút gì đó để cứu vãn tình cảm sắp tan vỡ giữa cô và nam chính. Cô bỗng nhiên nhảy dựng lên, chỉ về phía bên cạnh Lục Thời Minh. "Này! Cái con muỗi chết tiệt này! Dám đụng vào người đàn ông của tao, phải chết!"
Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn chột dạ nhìn về phía Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh nheo mắt lại, từ từ nâng thân thể lên, ngồi dậy, sau đó cầm trứng gà trong tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, một ngụm nhét vào trong miệng.
Nhai kỹ nuốt chậm, rồi nuốt chửng xuống bụng.
Ăn xong, Lục Thời Minh lau kỹ tay, vén mái tóc đen ướt mồ hôi của mình, rồi ôn nhu vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Được. Bắt không được một trăm con muỗi thì đừng trở về."
Tô Nhuyễn Nhuyễn ưu thương ngửa mặt một góc 45 độ lrrn nhìn trời.
Giữa mùa đông thế này đi đâu tìm muỗi chứ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị đuổi ra ngoài tiếp tục ưu thương ngồi xổm ở cửa ra vào vẽ vòng tròn.
Nghê Dương đưa bác sĩ đến, đá cô một cái, "Làm cái gì đấy?"
"Bắt muỗi."
Nghê Dương: "...Cái đồ ngu ngốc này! Giữa mùa đông tìm đâu ra muỗi!"
Nói xong, Nghê Dương đột nhiên dừng lại, cô ấy ngồi xổm bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, ôn nhu sờ lên đầu nhỏ của cô, nhỏ giọng nói: "Có phải là cãi nhau với Lục Thời Minh rồi không?"
Người phụ nữ này, tên cô phải là Lật Mặt mới đúng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thoáng qua sau lưng Nghê Dương, quả nhiên là Tiêu Trệ dắt theo Tiêu Bảo Bảo tới.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục ưu thương vẽ vòng tròn nói: "Sao có thể cãi nhau chứ, hắn vừa chau mày một cái tôi đã quỳ xuống rồi." Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ, sau đó tiếp tục vẽ vòng tròn nguyền rủa Lục Tiểu Kê.
Nghê Dương:... Cô kiêu ngạo cái rắm.
"Cút vào cho tôi, bên ngoài lạnh như vậy, coi chừng cô bị đông lạnh thành đồ đần đấy!"
Không đúng, đã ngốc đến như vậy rồi, còn ngốc hơn thế nào được nữa.
Nghê Dương ôm Tô Nhuyễn Nhuyễn đi vào. Vừa mới bước vào phòng, cô đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức kỳ quái. Nghê Dương bị dọa, lập tức kéo căng dị năng toàn thân để kháng cự. Nhưng cảm giác về dị năng cường hãn đến mức có thể phá tan mọi thứ kia chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhanh đến mức khiến Nghê Dương nghĩ rằng mình bị ảo giác.
Chẳng lẽ đúng thật là ảo giác sao?
Nghê Dương âm thâm nhíu mày, vô thức nhìn trong phòng.
Một Lục Thời Minh, một bác sĩ, một con chó. Khong có thứ gì đặc biệt.
Hơn nữa, nếu thật có dị năng cường đại như vậy phóng ra ngoài, cái đồ Tô Nhuyễn Nhuyễn đần này đã sớm bị ép đến vỡ tan.
Nghĩ như vậy, Nghê Dương cảm thấy bản thân quá mẫn cảm rồi.
Lục Thời Minh nằm trên giường âm thầm giấu bàn tay tái nhợt của mình vào trong chăn. Dị năng trong cơ thể khống chế không nổi, di chuyển loạn lên. Vừa rồi hắn tỉnh dậy sau giấc ngủ, dị năng cuồn cuộn, cho dù cực lực khống chế cũng chỉ có thể giam lại tất cả dị năng trong phòng. Nếu có Tô Nhuyễn Nhuyễn ở đó, sợ là đã sớm thành một vũng bùn rồi.
Lục Thời Minh nhắm mắt lại, cảm nhận được dị năng đang dần ổn định, trong cổ họng cuồn cuộn mùi máu tươi. Dị năng cường đại như thế, ngay cả hắn cũng có chút khó tiêu hóa nổi.
Khuôn mặt người đàn ông lộ ra ý cười nhàn nhạt đến mức khó thể thấy. Sự hỗn loạn bên trong hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự yên tĩnh bên ngoài.
Bác sĩ lấy ra nhiệt kế đưa cho Lục Thời Minh. Người đàn ông cầm nhiệt kế thủy ngân, tóc đen xõa tung tán loạn, ôm chăn ngồi trên giường, ngước mắt nhìn sang cặp mắt đỏ hồng còn ngân ngấn nước mắt.
"Nhuyễn Nhuyễn, em đi đâu vậy?"
Người đàn ông ngâm nhiệt kế trong miệng, lúc nói chuyện có hơi không rõ. Giọng hắn hơi khàn, hầu kết nhẹ nhàng nhấp nhô, giọng nói yếu ớt, vô lực, còn mang theo chút làm nũng, đáng thương.
Thật là thấy mà thương, đáng thương quá đi.
Tên đàn ông này, anh nên đổi tên thành Lươn Thời Minh.
Lục Thời Minh vươn tay về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn. Cổ tay mảnh khảnh, dáng vẻ dường như không chịu đựng nổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhuyễn Nhuyễn nhăn nhó đi lên, sau đó đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình âm ấm. Cô cúi đầu, nhìn thấy một quả trứng gà.
Hì hì, là trứng gà đó.
Đồ ngốc này lập tức vui vẻ, đập trứng gà lên trán mình.
Trứng gà chảy đầy mặt. Chó con vốn dang ghé vào cửa ra vào lập tức hớn hở chạy tới, liếm mặt cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Cô khổ quá mà!
Hơn nữa, không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy lúc nam chính cầm tay cô hình như có điện chạy qua QAQ. Sau đó vừa lạnh vừa nóng vừa tê vừa cay ... Hả?
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mình hình như bỗng nhiên muốn ăn lẩu cay rồi thêm một chai Coca to bự!
Bác sĩ kiểm tra xong, nói rằng Lục Thời Minh chỉ là hơi sốt, cũng không có chuyện gì lớn, rồi rời đi. Nghê Dương tiễn người tới cửa, sau đó quay lại liền thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn đang hu hu khóc, co lại trong ngực Lục Thời Minh nói: Thật lo lắng anh sơ ý một chút liền tráng niên mất sớm. Người đàn ông tuy tức giận nhưng vẫn ôn nhu an ủi kẻ ngốc kia: Anh sao có thể bỏ lại em một mình trên đời chứ...
Tô Nhuyễn Nhuyễn càng cảm động khóc.
Nghê Dương yên lặng tiện tay tắt đèn, sau đó lễ phép nói: "Có cần giúp mấy người đắp chăn luôn không?"
"Khép cửa lại, dắt theo con chó đi, cảm ơn." Lục Thời Minh lễ phép đáp lại
Nghê Dương: Con mẹ nó chứ mình thật là một cái bóng đèn biết điều.
Trong phòng tối đen. Tô Nhuyễn Nhuyễn níu lấy cổ áo Lục Thời Minh, bụng nhỏ kêu "ùng ục ùng ục". Người đàn ông từ trong không gian lấy ra một cái bánh mì khô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất nói muốn ăn lẩu cơ.
Lục Thời Minh nghĩ nghĩ rồi lấy ra một nồi lẩu tự sôi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ lại yêu cầu thêm một chai Coca to bự.
Lục Thời Minh đều mỉm cười đồng ý.
Nhìn người đàn ông mỉm cười dịu dàng như gió xuân kia, Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa ăn vừa sợ hãi.
"Ăn xong rồi sao?"
"Ừ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt xuống ngụm Coca cuối cùng, không biết vì sao mà cảm thấy tê hết cả da đầu.
Trong bóng tối, người đàn ông cười càng thêm dịu dàng. Tô Nhuyễn Nhuyễn rin rẩy bò lên giường, cảm thấy hiện giờ nam chính đã không thể cho cô ấm áp được nữa. Chỉ có cái giường thân yêu mới có thể sưởi ấm cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nằm trên giường, trong mũi đều là mùi hương của Lục Thời Minh. Cô nhìn Lục Thời Minh đang ngồi bên cạnh mình, thận trọng mở miệng hỏi: "Anh không đi ngủ sao?"
Người đàn ông chậm rãi lấy Barbie của Tô Nhuyễn Nhuyễn ra, tháo tay rồi lại tháo chân. Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức nuốt một ngụm nước bọt. Cô trơ mắt nhìn Lục Thời Minh tháo luôn cả đầu búp bê, hắn nói: "Anh hình như đã lâu rồi không kể chuyện trước khi ngủ cho Nhuyễn Nhuyễn."
Tô Nhuyễn Nhuyễn yếu ớt tỏ vẻ chính mình không muốn nghe nhưng người đàn ông kia đã bắt đầu nói.
"Trước kia có một người sau khi qua đời hồn phách chưa chết, mượn thi thể của người khác để sống lại."
Tô Nhuyễn Nhuyễn run rẩy co cụm thành một đống, sau đó mặt bối rối hỏi: "... Hết, hết rồi sao?"
"Hết rồi."
"Vậy, vậy em đi ngủ đây."
Mặt người đàn ông vốn đầy ý cười dần biến mất, ánh mắt nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên trở nên thâm thúy khó lường.
"Ngủ rồi sao?"
"Ừm." Tô Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác gật đầu, "Ngủ ngon nhé?"
Lục Thời Minh:...Đàn gảy tai trâu
...
Ngày thứ hai, thân thể Lục Thời Minh đã tốt lên, mọi người cùng tụ lại một chỗ để bàn chuyện Đoạn Trân. Bỗng nhiên, Chu Diễm chạy tới, đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
"Giữa khu Than Đá dựng lên một bức tường rất cao."
Mọi người đi theo Chu Diễm xem.
Bức tường này cao khoảng mười mấy mét. Hơn nữa cứng rắn vô cùng, chia khu Than Đá thành hai nửa.
"Nghe nói là Đoạn Trân làm."
Chu Diễm nói xong, sắc mặt của mọi người trong nháy mắt trầm xuống.
Dị năng của Đoạn Trân hóa ra mạnh như vậy...
"Hơn nữa khu Dầu Thô bên kia đưa qua cho Đoạn Trân rất nhiều lương thực, người bên chúng ta đều qua bên kia..." Lúc Chu Diễm nói chuyện này vụng trộm dò xét sắc mặt Nghê Dương.
Nghê Dương không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bức tường trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc. Cô cảm thấy bức tường này hình như khá quen.
Lục Thời Minh đột nhiên nói: "Nếu như không phải Hoắc Bì giết người, vậy do ai giết đây?"
Đúng vậy, nếu như không phải Hoắc Bì sai tên số ba giết người, vậy ai giết đây?
Nghê Dương mặt thâm trầm suy nghĩ, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn bị bọc giống như bánh chưng.
"Cô làm gì đấy?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Dắt chó đi dạo."
Nghê Dương: "...Đi đi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn dắt zombie chó và chó con đi dọc theo bức tường, tản bộ trong nửa khu Than Đá.
Hiện tại khu Than Đá rất loạn. Phần lớn quần chúng ăn dưa bị Đoạn Trân tẩy não, cảm thấy Nghê Dương giết chết Hoắc Bì vì muốn soán vị. Bọn họ tụ tập trước nhà kho, mãnh liệt yêu cầu mở nhà kho chứa lương thực ra.
Tiêu Trệ mang theo những binh sĩ vũ trang trông coi nhà kho, đầu tiên là bị mắng chửi, về sâu thậm chí còn bị đấm đánh, nhưng anh đều không đánh lại. Chỉ che chở Tiêu Bảo Bảo sau lưng, còn kêu những binh sĩ vũ trang sau lưng tiếp tục trấn định, tuyệt đối không được nổ súng làm bị thương những người vô tội. Khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn giải thích rằng vật tư của khu Than Đá không còn nhiều, cơ bản đều đã bị Đoạn Trân mang đi.
Thực ra Đoạn Trân đã mang đi hết toàn bộ vật tư, bây giờ trong nhà kho chỉ còn chút vật tư lấy ra từ trong không gian của Lục Thời Minh. Những vật tư này nếu muốn duy trì sinh hoạt cho nửa khu Than Đá thì cực kỳ khó khăn.
"Không có thì anh đi tìm đi chứ!" Có người kêu la.
"Đúng đo, nếu không thì các người có tích sự chứ!" Mọi người càng thêm phẫn nộ.
Tiêu Trệ cúi đầu, sắc mặt âm trầm. Anh vốn lớn lên đã cao lớn, bây giờ sầm mặt lại, cả người như muốn bùng nổ. Quần chúng ăn dưa giật mình, nhao nhao lui lại mấy bước.
"Sao, anh còn muốn đánh người sao? Tôi nói cho anh biết, nếu các người không cho chúng tôi vật tư, chúng tôi liền đi sang bên cạnh!"
Người dẫn đầu đến cướp vật tư kia nghển cổ chửi rủa, "Đúng! Chúng mày còn nuôi cả chó, sao lại không cho bọn tao ăn chứ! Lương thực của bọn tao không đủ còn không phải do chúng mày nuôi chó sao?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên trúng đạn: ???
"Ấy không phải đâu, đồ ăn của chó đều là của chúng tôi..."
Nhưng chẳng ai nghe được lời của cô.
Quần chúng ăn dưa nhìn thấy hai con chó béo mũm mĩm kia, càng thêm phẫn nỗ, muốn đẩy binh sĩ vũ trang ra xông vào. Trong nháy mắt, tiếng chửi rủa, tiếng phẫn nộ, tiếng đánh nhau nối liền không dứt. Các binh sĩ vũ trang tạo thành bức tường thịt cực lực ngăn cản.
Có binh sĩ vũ trang bị cào, không nhịn được nữa, giơ súng lên. Tiêu Trệ thấy thế, lập tức ngăn cản không cho binh sĩ kia nổ súng, sau đó nặng nề mở miệng: "Tôi sẽ cho các người vật tư. Mấy người chờ tôi ba ngày."
Quần chúng ăn dưa còn muốn nháo thêm, Tiêu Trệ bỗng nhiên rút ra khẩu súng sau lưng mình, hét lớn: "Tôi nói ba ngày là ba ngày."
Quần chúng ăn dưa bị sát khí của Tiêu Trệ hù dọa, ngây người nửa khắc, sau đó nhìn khẩu súng, nói: "Vậy cho anh ba ngày!" Sau đó không dám la lối, gây chuyện nữa, nhao nhao rời đi.
Thấy đám người đi rồi, Tiêu Trệ mới thả lỏng người. Anh cầm súng trong tay, sắc mặt ngưng trọng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dắt chó đi lên, "Anh đi đâu tìm vật tư chứ?"
"Tôi ra ngoài tìm." Tiêu Trệ nói.
"Nhưng bên ngoài đều là zombie, anh còn không có dị năng." Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, "Bọn họ muốn ăn thì tự ra ngoài tìm."
"Bọn họ đều là người bình thường tay trói gà không chặt, ra ngoài chính là muốn chết."
Thực ra anh ra ngoài cũng là muốn chết.
Tô Nhuyễn Nhuyễn trịnh trọng nói: "Anh chẳng lẽ không biết mình chết như nào sao?"
Tiêu Trệ:...Anh chết như nào, anh làm sao biết được, chẳng lẽ cô biết?
Tiêu Trệ quay đầu, nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn thiên chân vô tà.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đương nhiên biết Tiêu Trệ chết như thế nào. Là một nhân vật phản diện, Tiêu Trệ chắc chắn sẽ bị nữ chính và nam chính tiêu diệt.
Trong truyện, vì thân phận của Tiêu Bảo Bảo bị vạch trần nên mọi người không quan tâm Tiêu Trệ vì họ mà cống hiến bao nhiêu, nhất định phải giết chết Tiêu Bảo Bảo. Tiêu Trệ vì để không ai bị cắn, chỉ có thể mang theo Tiêu Bảo Bảo ròi khỏi khu sinh tồn. Nhưng không ngờ tới, một đêm trước khi anh rời đi, người của khu sinh tồn vậy mà muốn giết Tiêu Bảo Bảo sau lưng Tiêu Trệ.
Tiêu Bảo Bảo nổi giận, làm mấy người bị thương. Lúc Tiêu Trệ ngăn cản còn bị Tiêu Bảo Bảo đang nổi cơn điên cắn. Lúc này, người khu sinh tồn cũng không muốn giữ lại Tiêu Trệ, thậm chí muốn thừa cơ đánh chết anh. Tiêu Bảo Bảo vì cứu Tiêu Trệ, bị người trong khu sinh tồn đánh chết.Tiêu Trệ trở về từ cõi chết, triệt để hắc hóa, từng bước biến thành zombie chúa, cuối cùng quyết chiến với nam chính và nữ chính một trận sống còn.
Kết quả là nữ chính dù rơi nước mắt nhưng vì đại nghĩa mà chém chết bạn trai cũ. Mà Tiêu Trệ bất hạnh bị hố, người cũng như tên, biến thành heo zombie.*
(* nếu mọi người không quên thì chữ "Trệ" trong tên Tiêu Trệ có nghĩa là heo. Chắc ý tác giả là Tiêu Trệ biến thành zombie rồi vẫn bị chém như heo sao???)
Tiêu Trệ sắc mặt trầm tĩnh nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, bỗng nhiên đứng thẳng người, "Tôi đã thề, tôi là hoa** người, tôi phải đối mặt với tất cả gian nan, khó khắn, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân. Cho dù xảy ra bất kì tình huống gì, tôi đều ghi nhớ lời thề này!"
(cái hoa ** người là nguyên văn đó ạ, tớ cũng chẳng hiểu nó là gì)
Tô Nhuyễn Nhuyễn cụp mắt, sau đó cười nói: "Vậy con chó này cho anh mượn đó."
------------------------------------------------------
Mấy hôm trước bạn tớ có kể là bạn nào đó đã giới thiệu truyện của tớ lên một nhóm trên face, có vẻ như nhờ lời giới thiệu của bạn đó nên lượt view và lượt vote truyện cũng tăng lên chóng mặt. Lúc nhìn thấy truyện được bạn đó giới thiệu tớ vui lắm, còn vui hơn cả khi biết điểm ĐH cơ. Nếu bạn đó có đọc được dòng này, cho tớ gửi lời cảm ơn đến bạn nhé <33333
Chương siêu dài này là món quà dành tặng bạn ấy và cũng là quà mừng 2k view luôn. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ