Edit: Nukaly
Thân thể chúng nó cường tráng, am hiểu đánh nhau tay đôi, giờ phút này đang muốn vọt vào công hội.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, tòa nhà công hội b ắn ra một quầng sáng trắng chói mắt. Một giây sau, một lồ ng phòng hộ trong suốt cực lớn bao phủ công hội và ký túc xá của nhân viên ở bên trong.
Biến cố nảy sinh, các thành viên đều sợ ngây người.
Bọn họ dừng bước lại, khe khẽ bàn luận: “Không phải là lúc mới gia nhập công hội hội trưởng đã nói bên dưới chân công hội có vẽ một trận phòng ngự để đề phòng bị đánh lén à? Cổ còn nói nến có chuyện cứ ở lại công hội hoặc ở lại ký túc xá của nhân viên sẽ không sao có phải không nhỉ?”
“Trước ngày hôm nay tôi vẫn luôn cho là lồ ng phòng hộ cô ấy nói tới chỉ là một lồ ng phòng hộ bình thường, nhưng bây giờ sau khi tỉ mỉ cảm thụ chấn động của ma lực trong không khí, tôi thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm?"
"Không cần phải trốn đâu, đây là trận phòng ngự của thợ săn cấp S." Thợ săn cấp A Hiểu Sương đi ra, đột nhiên nói.
Các thành viên khác kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cô không ra ngoài à?”
Hiểu Sương hỏi ngược lại: “Tôi là hệ phụ trợ, đi ra ngoài làm gì? Chỉ tổ gây cản trở."
Những người khác nghĩ thầm, cũng đúng ha. Bà cô này chỉ biết bói toán, không biết chiến đấu. Có đi ra ngoài cũng không giúp được gì, nói không chừng còn cần người khác cứu bả cũng nên.
"Hội trưởng Vân Lan quá lợi hại! Trận phòng ngự cấp S cũng có thể khắc được.”
"Có trận phòng hộ này chúng ta chắc chắn sẽ không có việc gì, lần này không cần phải gấp gáp chạy trốn."
"Khó trách hội trưởng Vân Lan lại dám mang hết tất cả các thợ săn cấp B và cấp B trở lên ra ngoài, để chúng ta ở lại công hội, quả thật không cần thợ săn cao cấp bảo vệ."
Trong lòng mọi người buông lỏng, cực kỳ vui mừng.
Ngô Tĩnh vừa mới ngừng ấn số, ngay sau đó lại nhận được điện thoại xin giúp đỡ của các công hội cấp D, cấp C và cấp B gần đó. Hoá ra đám Hạt Sư đã phân tán ra, đánh tới nhiều nơi khác.
Không chỉ mỗi bọn họ phải chịu tập kích, các công hội khác cũng bị Hạt Sư vây công. Chỉ là công hội Vĩnh Hằng có trận phòng ngự cấp S còn các công hội khác không có.
"Chúng tôi không đủ nhân lực, không có cách nào cứu người. Đã liên lạc với đội thợ săn cao, bọn họ đang mau chóng trở về cứu viện." Ngô Tĩnh nhất nhất trả lời.
**
Vì để tiêu diệt hêt ma vật rải rác trong thành phố, các thợ săn phải chiến đấu một ngày một đêm, tử thương vô số.
Thẳng đến lúc mặt trời mọc trận đại chiến này mới dần dần đi vào kết thúc.
Vân Lan nhìn phế tích cách đó không xa, lại nghĩ tới tình cảnh cánh cửa tới thế giới khác cấp S mất khống chế vào đời trước, biểu tình không khỏi có chút hoảng hốt.
“Nhà sụp nhưng người không có chuyện gì." Ellen nhẹ giọng trấn an: “Ngài đã làm rất tốt, cứu được rất nhiều người."
Đúng vậy...
Đời này phòng thí nghiệm ở ngoại ô phía nam bị công phá sớm, các thợ săn cấp A, cấp S thuận lợi được cứu trợ.
Thuốc khôi phục phẩm chất hoàn mỹ được xuất bản sớm, ít nhất đã sản xuất được hơn một nghìn, chục nghìn bình, có rất nhiều người được nó cứu một mạng
Sức chiến đấu cấp cao tăng lên rất nhiều, thợ săn cấp thấp, thương vong của người bình thường đều giảm mạnh, chỉ trong sáu tháng, tổng số thợ săn đăng ký đã tăng gần gấp đôi.
Tất cả đều trở nên không giống nhau.
Vân Lan thầm nghĩ: “Chờ đến khi cửa lớn cấp S xuất hiện, hẳn là có thể triệu tập những thợ săn cấp S và cùng nhau vào phó bản. Lần này, cánh cổng sẽ không có cơ hội mất kiểm soát."
Sau khi hạ quyết tâm, trong lòng cô hơi thả lỏng, cảm giác như một viên đá đè nén trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể bỏ xuống.
“Em muốn ăn sáng gì nào?” Ellen cười hỏi.
"A... Bánh kem dâu." Vân Lan không khách khí chọn món.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi xuống đất, bóng hai người đan xen vào nhau, trông hài hòa lạ thường.
**
Hai ngày sau.
Ellen và Phó Dương hẹn gặp nhau trong công viên.
"Tổng cộng chỉ có ba ngày ở bên nhau, vậy mà lại xảy ra chuyện cánh cửa mất khống chế, các công hội lớn vây quét ma vật. Thật đáng tiếc.” Phó Dương thở dài.
Ellen đứng yên không nhúc nhích: “Anh cứ như vậy chắc chắn tôi sẽ chịu để anh uy hiếp?"
"Tất nhiên." Phó Dương nói thẳng: “Ánh mắt không thể lừa được người. Tôi có thể thấy anh rất quan tâm đ ến cô ấy”.
"Chỉ cần là người, đều sẽ có nhược điểm. Một khi nắm được, coi như có là thợ săn cấp SSS cũng phải cúi đầu xưng thần."
Cúi đầu xưng thần?
Ellen bỗng nhiên mỉm cười: “Cả đời này, tôi sẽ chỉ cúi đầu với một người."
Phó Dương cau mày: “Anh không sợ tôi nói cho cô ấy biết sao?”
"Mặc dù là cấp SSS nhưng tôi không có chí hướng gì lớn, chỉ muốn được ở bên cạnh cô ấy mà thôi.” Âm thanh của Ellen vô cùng nhẹ, giọng điệu lại vô cùng trịnh trọng: “Nếu có người dám to gan gây trở ngại, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho người đó."
Trong con ngươi của anh hình như có hàn quang lấp loé, giọng nói lạnh lẽo không nói nên lời: " Hoặc là im lặng, giả dối giả trang chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Hoặc là nói ra, tôi sẽ diệt toàn bộ công hội Thần Hi, không lưu lại một người sống. Lúc này đây, do anh lựa chọn.”
Phó Dương : " ....”
Là công khai bí mật, hay là bỏ qua Vân Lan, gia nhập công hội Thần Hi?
Anh ta cho Ellen hai sự lựa chọn, ngờ đối phương không chọn một cái nào.
Chẳng những không chọn, còn uy hiếp ngược lại anh ta.
Là im lặng, giả dối giả vờ cái gì cũng không biết, hay là cá chết lưới rách, một kẻ bị người mình thương chán ghét, một người mất đi tất cả, thậm chí có khả năng mất cả mạng?
... Quá độc ác!
Phó Dương ý thức được, khắp toàn thân người này lộ ra một cỗ khí thế không dễ trêu. Phảng phất như mặc kệ tương lai biến thành ra sao, trêu chọc anh nhất định trước tiên xong đời.
Thợ săn cấp SSS nói rõ muốn ra tay với công hội Thần Hi, còn có thể làm sao?
Đương nhiên là chọn không có chuyện gi phát sinh.
“Anh thắng." Phó Dương thoái nhượng.
Mời chào (uy hiếp) thất bại, anh ta cho rằng chuyện đã kết thúc, vì thế tâm trạng phiền muộn, chậm rãi đi ra ngoài.
Không ngờ Ellen một phát bắt lấy cổ áo anh ta, ý vị thâm trường nói: “Tùy ý sát hại cấp S là trọng tội, luận bàn ngộ thương thì không phải."
Phó Dương : " ...."
Cấp SSS hệ ám sát và cấp S hệ pháp thuật luận bàn?
Anh đang nói tiếng người sao! !
________________Tác giả có lời muốn nói:
Đường – Ngày này bị ghét bỏ - Hiên