Edit: Nukaly
“Nếu như em không thích thì cũng không cần miễn cưỡng, chị sẽ không ép buộc em phải phối hợp với người khác.” Nói xong, cô chuyển đề tài: “Chỉ có chuyện vệ sĩ vẫn cần phải để bụng. Có thợ săn hệ công kích cao cấp bảo vệ cho em chị mới có thể yên tâm."
“Em cứ ở trong công hội không đi ra ngoài là được, chắc hẳn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu.” Đinh Vũ nhỏ giọng biện giải.
Vân Lan: “Trên thế giới không thiếu chuyện không may, lỡ như gặp phải thì phải làm sao bây giờ? Vẫn nên lo trước khỏi hoạ."
Đinh Vũ nhớ tới những ngày tháng bi thảm trải qua lúc bị nhốt trong phòng nghiên cứu dưới lòng đất, cuối cùng cũng nhả ra: “Vâng, em nghe lời chị.”
Tìm kiếm vệ thích hợp sĩ là chuyện lớn. Không chỉ cần có giá trị vũ lực cao còn phải có tính cách phù hợp.
Liên tiếp mấy ngày, Đinh Vũ lúc nào cũng mặt mày ủ rũ, không dậy nổi tinh thần. Có lúc thậm chí còn xin nghỉ nửa ngày, vắng không thí nghiệm.
"Cô chủ, đây là bánh nếp nhân dừa vừa làm.” Ellen sắp xếp trà và một chút đồ ăn nhẹ lên bàn.
Vân Lan liếc mắt nhìn anh, có chút buồn bực: “Dạo này có anh có chuyện gì vui à? Sao em thấy anh hình như rất vui thế?”
Ellen: "Công hội ngày càng phát triển tốt hơn, đương nhiên anh vì em mà cảm thấy vô cùng vui mừng.”
Vân Lan cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm nhưng lại không thể nói ra được.
Vừa đúng lúc này, Ngô Tĩnh thông báo: "Phó hội trưởng công hội Khuynh Thành Lục Thanh Trần muốn gặp.”
Vân Lan nhất thời ném chút cảm xúc lạ lùng kia ra sau đầu : "Mời anh ấy vào đi.”
Không lâu sau, Lục Thanh Trần vào cửa.
Anh ấy quen cửa quen nẻo ngồi xuống ghế salông: “Bây giờ mọi người đều nói công hội Vĩnh Hằng có thể so ngang được với công hội cấp A rồi, khi nào em định thăng cấp đây?”
"Không vội." Vân Lan ngồi xuống ở đối diện anh: “Căn cơ chưa ổn định, cấp bậc của các thành viên cách nhau quá xa, thêm một đoạn thời gian ngắn, thêm một đoạn thời gian ngắn nữa lại nói."
Lục Thanh Trần muốn nói lại thôi: "Chuyện em đồng ý sẽ cấp cho nhà họ Lục ba vệ sĩ cấp B..."
Có trời chứng giám, cũng không muốn là anh ba ngày hai bữa lại tới thúc giục đâu. Nhưng mà người thân trong nhà bây giờ chỉ có mấy vệ sĩ bình thường, anh gấp nha!
"Vệ sĩ..." Vân Lan chống cằm, rơi vào trầm tư.
"Nếu như vẫn không tiện thì có thể trước gọi người gấp không?” Lục Thanh Trần tự động hạ thấp yêu cầu: “Mười lăm tháng này anh cần tham gia một bữa tiệc tối, cần gấp B vệ sĩ cấp bảo vệ bên mình 24/24."
Vân Lan ngước mắt: “Không phải anh chính là một thợ săn cấp B à?”
Lục Thanh Trần ho nhẹ một tiếng: “Ngoại trừ bảo vệ an toàn còn có tác dụng giữ thể diện nữa. Nếu mang thêm thợ săn cấp thấp tới, mất mặt thôi không nói, người ta còn không muốn để ý đến anh ấy chứ."
Ngày trước là tượng trưng cho địa vị và tài phú, bây giờ vệ sĩ cao cấp là đại diện cho quyền thế.
Không tuân thủ quy tắc trò chơi, sẽ bị đá ra khỏi vòng tròn.
"Năm thứ 3 của thế kỷ mới, ngày 15 tháng 1..." Vân Lan suy nghĩ hồi lâu, dò hỏi: “Tiệc tối được tổ chức ở chỗ nào vậy?”
Lục Thanh Trần báo ra địa chỉ.
Vân Lan không biết nên nói cái gì nữa.
Trong trí nhớ của cô, trong khoảng thời gian này, địa điểm này thế nhưng có một chuyện đã xảy ra. Bởi vì hôm đó có rất nhiều người giàu tụ hội nên có không ít người bị thương, còn có người ngoài ý muốn qua đời, giới truyền thông cũng đặc biệt viết báo lại.
“Em và Ellen đi với anh, có khả năng trong tiệc rượu sẽ xảy ra chuyện không may.” Vân Lan nói.
Lục Thanh Trần ngây ngẩn cả người.
Anh nhìn Vân Lan, cấp S. Nhìn lại một chút Ellen, song hệ cấp S.
Mặt mũi chừng này, ai mà có chớ?!
“Đây đại khái chính là cái gọi là Cưng chiều fans đi?” Trong đầu anh nghĩ.
Còn về nửa câu sau “trong tiệc có khả năng sẽ xảy ra chuyện không may” kia anh căn bản không để trong lòng.
Đã có cấp S ở đây, chuyện vốn xảy ra cũng sẽ thành không có chuyện gì.
"Vậy cứ quyết định thế đi ha. Ngày 15 tháng 1, anh qua đón các em.” Lục Thanh Trần nói.
Vân Lan gật đầu: "Được.”
Vừa nói, trong lòng lại đang nghĩ, thợ săn cấp B trong công hội đã có không ít. Hôm nào đó kéo qua nhìn một lượt hẳn có thể kiếm ra ba vệ sĩ.
Chờ sau khi tiệc tối kết thúc chắc cô cũng đã sắp xếp xong chuyện này rồi, đỡ cho Lục Thanh Trần ngày ngày lo lắng.
Nghe tới muốn tham gia tiệc rượu, Ellen cố ý đi mua nguyên vật liệu đặc biệt và tự tay cắt ba chiếc váy.
Một cái màu đen, sau khi mặc vào cao quý trang nhã, khí chất không tầm thường.
Một cái màu đỏ, sau khi mặc vào da trắng mỹ mạo, xinh đẹp rung động lòng người.
Còn có một cái nhạt xanh lam nhạt, trên váy có đính những bông hoa phá cách nhỏ, phần tà sau trang nhã, sau khi mặc vào đoan trang thanh lịch, thanh lệ thoát tục.
Mặt khác, anh chuẩn bị cho chính mình một chiếc áo bành tô màu đen. Cũng là quần áo cắt may thủ công, tay nghề khéo léo tinh tế.
“Đã lâu không được mặc lễ phục do anh tự tay làm ra, tay nghề vẫn tốt như vậy.” Vân Lan cầm váy dài, yêu thích tới không nỡ buông tay.
Ellen chủ động biểu thị: “Nếu em thích thì anh có thể may cả đồ hằng ngày cho em.”
"Không cần, như vậy thì phiền anh quá.” quá làm phiền ngươi." Vân Lan không chút nghĩ ngợi từ chối.
“Anh không cảm thấy phiền chút nào.” Ellen nghiêm túc nói: “Chỉ khi nào được ra sức vì em anh mới cảm thấy mình tồn tại là có giá trị."
Vân Lan : " ...."
Cô vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc nhà họ Vân đã dạy dỗ những đứa trẻ được nhận nuôi từ nhỏ này những thứ gì vậy?
Vì sao có đôi khi suy nghĩ của Ellen cứ kỳ kỳ quái quái, còn vô cùng chấp nhất?
Vân Lan im lặng không nói.
Ellen lại nói: "Công việc của anh là chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của em. Nếu em không cần sự giúp đỡ của anh, anh sẽ rất hoang mang.”
Vân Lan: nhà họ Vân đúng là nghiệp chướng nặng nề.
"Nếu như anh không cảm thấy phiền thì cứ làm theo điều anh muốn đi.” Cô đồng ý.
“Vâng.” Ellen trong lòng vui mừng, trong con ngươi lộ ra ý cười nhỏ vụn.
Tiệc tối cùng ngày, Lục Thanh Trần lái xe sang tới đón người.
Nhìn thấy hai vị thợ săn cấp S, anh choáng váng. Cảm thấy hai người này vừa xuất hiện tất cả khung cảnh xung quanh đều thành hình nền mờ hết!
Vì để cho bản thân mình bình tĩnh lại, anh chủ động nói đến chính sự: “Trong tiệc tối sẽ xảy ra chuyện gì vậy? Trước nói cho anh biết một chút đi để anh chuẩn bị tâm lý."
Vân Lan thuyết minh sơ qua: “Có một thợ săn hệ vong linh xuất hiện ở trên yến hội, sau đó triệu tập đại quân vong linh, công kích các vị khách khứa."
Lục Thanh Trần: " ...."
Khuôn mặt anh không chút cảm xúc: “Đáng ra em nên nói sớm một chút, nói sớm thì anh sẽ không đi.”
Vân Lan: "anh không tới thì em sao có thể vào hội trường cứu người?"
Lục Thanh Trần: "Tới rồi, em nhớ phải nghĩ biện pháp cứu anh trước đó.”
Vân Lan móc ra năm cuộn giấy lồng phòng hộ từ trong túi xách: “Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm thì anh cứ tìm một chỗ trốn đi, những thứ này đủ để bảo vệ cho anh bình an."
Lục Thanh Trần tiếp nhận cuộn giấy, hoàn toàn yên tâm: “Được, anh sẽ chăm sóc tốt chính mình, các em cứ thoải mái đi.”