Dựa theo quy định của liên minh, cũng là vì an toàn, quân đội không cho phép Lâm Gia đi thăm Ngân Hổ đang bị nhiễm virus zombie.
Tuy kết quả này nằm trong dự kiến của Lâm Gia nhưng khi nghe Hoffman nói như chém đinh chặt sắt cự tuyệt thỉnh cầu của cô thì trong lòng vẫn là cực kì khó nén thất vọng và lo lắng.
"Tôi nghĩ nên giải thích với ngài một chút, con hổ trắng đó thực sự đã bị nhiễm virus zombie, trước mắt đang là giai đoạn dị biến, nếu sau 24h tình trạng của nó vẫn không có cải thiện, quân đội sẽ phụng mệnh mà giết nó."
Một trận mê muội đập vào đầu, thể xác và tinh thần đã sớm cực kì mỏi mệt suýt chút nữa không chống đỡ được, Lâm Gia nhắm mắt muốn mình bình tĩnh lại một chút nhưng cơ thể vẫn còn trống rỗng mềm nhũn, lảo đảo nghiêng ngã ngồi trở lại sô pha.
"Quý cô Lâm Gia!" Bên tai vang lên hai tiếng kêu lo lắng, Hoffman và Healy cơ hồ đồng thời vươn cánh tay về phía cô.
Hoffman phát hiện được hành động của mình, lập tức thu hồi lại cánh tay, lo lắng trong đáy mắt cũng biến mất cực nhanh, khôi phục lại bình tĩnh.
Healy chạy đến bên cạnh Lâm Gia, đỡ bả vai của cô, nửa ôm cô vào trong lòng.
Healy lo lắng nhìn người trong lòng, trong lời nói không chút nào che dấu thân thiết: "Ngài không thoải mái? Tôi lập tức đưa ngài đến phòng y tế."
Lâm Gia cảm thấy khí lực toàn thân như bị rút đi mất, cả người mềm mại vô lực.
Cô cắn răng từ từ nhắm hai mắt đợi trận mê muội qua đi, mới mở mắt ra nhẹ nhàng rời khỏi tay Healy, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao, cám ơn anh."
Hoffman im lặng nhìn chăm chú vào Lâm Gia, một hồi lâu sau, âm thanh bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Lần này khu B10 tổng cộng đưa 6 mãnh thú đến khu D9, ngoài Bạch Hổ và Tatu ra, những dã thú còn lại toàn bộ đã chết hết, mà bốn mươi quân nhân phụ trách hộ tống chỉ còn lại bảy người."
Lâm Gia rung động ngẩng đầu nhìn về phía Hoffman, môi giật giật, một chữ cũng không phun ra được.
Lâm Gia cảm thấy ngực mình đập liên hồi, cả người lạnh lẽo. Mặc dù những quân nhân đã hy sinh kia cô vốn không hề quen biết nhưng vẫn cảm thấy cực kì khổ sở, nhiều sinh mệnh cứ nhẹ nhàng chết đi như vậy... Tối hôm qua 33 người quân nhân còn vì cứu cô mà đánh hội đồng với đám zombie, khi đó bọn họ vẫn còn sống rất tốt. Vậy mà chỉ mới qua hơn hai mươi mấy giờ, bọn họ liền mất đi sinh mệnh. Cho dù dùng mọi biện pháp cố gắng sinh tồn, con người vẫn cứ yếu ớt như vậy, thế giới zombie hoành hành này quả nhiên là địa ngục trần gian...
Hoffman hạ mi mắt, thấp giọng nói: "Tôi biết ngài rất lo lắng, rất đau lòng cho hai mãnh thú mà ngài nuôi từ nhỏ tới lớn. Nhưng tuy rằng tạm thời ngài không được phép gặp, nhưng chúng nó còn chưa chết, vẫn còn có hi vọng sống sót, ngài không cần đau buồn như vậy, mà anh em của chúng tôi lại vì thế mà chết trận... Trong mắt của ngài, động vật so với mạng người còn quan trọng hơn sao?"
"Không, tôi không có ý như vậy..." Lâm gia khổ sở lắc đầu: "Nghe được chiến hữu của các anh hy sinh, tôi cũng rất khổ sở và tiếc nuối."
Nhìn thấy được đau thương trong mắt Lâm Gia, ánh mắt lạnh lùng của Hoffman mới nhu hòa một chút, anh dừng một chút, bình thản điều chỉnh lại nội tâm xong mới chậm rãi mở miệng nói: "Kỳ thật nếu không phải thiếu tá Cain và thiếu tá Devic cố chấp thì con hổ trắng của ngài cũng không thể cứu được."
Lâm Gia kinh ngạc, Cain? Trong đầu cô liền hiện lên khuôn mặt của một người thanh niên cực kỳ anh tuấn nhưng lại mang theo chút vô lại, chẳng phải là cái người thích say mê nhìn cô chằm chằm, còn muốn động tay đông chân với cô?
Không phải là Cain ở khu B10 sao? Anh tại sao lại chạy tới bảo vệ bọn Ngân Hổ? Hơn nữa còn là tên đàn ông háo sắc này cứu Ngân Hổ...
Lâm Gia chớp chớp đôi mắt, có chút không hiểu tại sao. Nhưng mặc kệ như thế nào đi nữa cũng là Cain đã cứu Ngân Hổ, Lâm Gia rất cảm kích anh ta, tất cả những ấn tượng không tốt về anh ta cũng giảm đi rất nhiều, thật lòng lo lắng cho an nguy của anh ta. Vô luận thế nào, nàng cũng không hy vọng anh ta bởi vì vậy mà gặp chuyện không may.
"Bọn họ bây giờ như thế nào? Có còn sống hay không?" Lâm Gia không yên hỏi Hoffman.
"Devic bị thương rất nghiêm trọng, bị đứt một cánh tay, có nguy cơ bị nhiễm virus zombie. Cain thì đỡ hơn, không có bị zombie cắn, nhưng bị thương cũng không nhẹ, hiện tại bọn họ còn đang ở trong phòng phẫu thuật."
Lâm Gia nghĩ nghĩ, đứng lên thành khẩn thỉnh cầu Hoffman: "Nếu như quy định cho phép, sau khi hai vị thiếu tá giải phẫu tỉnh lại, tôi có thể đi thăm bọn họ một chút?"
Cain bị thương không nặng, phẫu thuật cũng tương đối đơn giản, lấy ra mảnh đạn rồi băng bó, sau một tiếng đã xong, mà Devic đã nằm phẫu thuật gần bốn tiếng trong phòng giám sát đặc biệt.
Sau khi được đưa vào phòng bệnh Cain liền mệt mỏi ngủ thiếp đi, mãi đến gần tối mới tỉnh dậy, vừa mở mắt ra anh liền cảm thấy cực kì buồn bực.
Cain nhướn mày, tức giận liếc nhìn Hoffman đứng ở trước giường, xoay người đưa mông đối diện với Hoffman, cố ý lạnh giọng hừ nói: "Thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa mở mắt lại gặp cái tên hỗn đản cướp cô gái của ta, thật mẹ nó đáng ghét!"
Lông mi thanh tú Hoffman hơi hơi run rẩy, khóe môi gợi lên một độ cong trào phúng, khẽ cười nói: "Thiếu tá Cain là đang bất mãn với tôi sao? Còn là với quyết định của bộ chỉ huy tối cao?"
Cain nặng nề mà hừ một tiếng, không có trả lời.
Hoffman cúi đầu sửa sang lại cái bao tay trắng một chút, giống như lơ đãng thở dài: " Tôi vốn cố tình mang quý cô Lâm Gia đến thăm thiếu tá, nhưng mà xem ra, cậu sẽ không vì việc tôi làm mà cảm kích, tôi nghĩ là nên bảo cô ấy trở về."
Nghe vậy mắt Cain phút chốc sáng ngời, mạnh mẽ ngồi dậy hướng về Hoffman quát: "Tôi cảm kích!! Lâm Gia ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy!!" Lời còn chưa dứt liền đau đến nhe răng nhếch mép, hít một ngụm khí lạnh xong lại ngã trở về giường.
Hoffman buồn cười nhìn Cain cả người đau đến run rẩy mà vẫn còn ngang bướng không để mình rên rỉ, trong mắt hiện lên một tia trêu tức: "Cậu vì muốn lấy lòng một cô gái mà tự tiện rời khỏi khu B10 đi hộ tống thú nuôi của cô ấy, đến nổi bản thân còn suýt mất mạng, đáng sao?"
Cain xem thường nhìn anh: "Cậu lạnh lùng như vậy chả trách không biết cái quái gì, đàn ông chỉ cần có thể theo đuổi được người con gái mình thích thì dù làm cái gì cũng đáng giá! Tôi tự nguyện vì cô ấy toi mạng thì đó là việc của tôi, không phiền cậu xen vào! Đừng nhiều lời nữa, mau bảo Lâm Gia vào đi!"
Hoffman mở cửa ra, bảo Lâm Gia đang chờ bên ngoài bước vào.
Cain vừa gặp Lâm Gia đã kinh diễm trợn tròn đôi mắt, mắt sáng ngời đẹp đẽ suýt chút nữa rơi xuống đất. Không ngờ mới qua mười mấy giờ không thấy mà Lâm Gia, cô ấy lại trở nên hấp dẫn như vậy!
Dung nhan thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan tinh xảo nhu hòa, tóc đen mượt nhẹ nhàng rũ bên hông, da thịt màu mật ong tinh tế căng tràn sức sống, toàn thân toát ra sự nhu thuận, hoạt bát mà không kém phần năng động, mạnh mẽ. Lần đầu gặp mặt cô còn là một thân quần áo bẩn thỉu nay lại đổi thành một bộ váy dài màu lam nhu hòa, váy ôm trọn thân mình thon thả của cô, để lộ những đường cong tuyệt đẹp, vải lụa nhẵn bóng bao vây khuôn ngực đứng thẳng ngạo nghễ, cổ áo khoét sâu làm vùng nhạy cảm như ẩn như hiện, xuống dưới chính là vùng eo nhỏ mảnh khảnh, nhìn qua giống như chỉ cần dùng sức sẽ bẻ gãy làm đôi. Phần mông hơi vểnh lên bởi vì đi lại mà làm váy ngắn ôm sát căng ra, đồng thời đùi đẹp thon dài thẳng tắp cũng theo đó mà lộ ra, tất cả đều làm cho anh không thể di dời tầm mắt.
Lâm Gia bị ánh mắt cực nóng của Cain nhìn chăm chú thật sự không được tự nhiên, nhưng nghĩ đến người đàn ông này liều chết cứu Ngân Hổ, nên mới cố nén cảm giác không được tự nhiên xuống.
Cô xoay người bước lên trước mỉm cười với Cain, thành khẩn nói lời cảm ơn: " Thiếu tá Cain, thật sự cảm ơn anh đã cứu Ngân Hổ."
Cain rất có chút “thụ sủng nhược kinh”, anh kích động ngồi dậy, nhìn đôi mắt mang ý cười của Lâm Gia, đầu óc nhất thời trống rỗng, nói chuyện cũng không lưu loát: "Không... Không có gì, tôi là quân nhân mà."
Hoffman rũ xuống lông mi thật dài, che dấu sự khinh bỉ và không hài lòng ở trong mắt.
Lâm Gia chú ý tới băng trắng quấn trên ngực Cain bởi vì động tác đứng dậy mà bị máu thấm ướt, liền bước lên phía trước nhẹ đè lại bờ vai của anh, thân thiết nói: "Anh đừng có đứng lên, nhanh nằm xuống đi. Nhìn xem, vết thương bị anh làm nứt ra rồi."
Trên vai truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, thân thể Cain liền cứng đờ, tim “thình thịch” nhảy loạn, bất giác thuận theo lực đạo của Lâm Gia nằm trở lại gối, lại nắm chặt không buông bàn tay đang muốn rút lại của cô đưa đến bờ môi hôn nhẹ, ánh mắt trông mong nhìn cô, vội vàng hỏi: "Cô có thể ở lại thêm một lát nữa chứ?"
Lâm Gia bị hành động đột ngột của Cain dọa sợ, muốn rút tay về lại không biết làm sao Cain lại càng nắm chặt hơn, căn bản rút không ra, mặt đỏ lên nói: " Thiếu tá Cain, anh buông tay ra trước đi."
Cain khôi phục lại tinh thần, nhanh chóng buông lỏng tay ra, vừa cúi đầu xin lỗi vừa ấp úng giải thích: "Ấy, thật sự thật sự xin lỗi, vừa rồi là tôi không đúng, không phải có ý mạo phạm cô."
Cain thấy Lâm Gia còn nhăn lông mày, trong lòng hối hận muốn chết, tại sao hồi nãy lại xúc động như vậy?! Dọa cho mỹ nhân sợ chẳng phải càng làm cô ấy ghét mình sao...
Lâm Gia nhìn băng vải thấm máu trên ngực Cain, trong lòng có chút khó chịu đều rất nhanh tiêu tán đi mất, cô nhu hòa cười cười với Cain: "Không, không có vấn đề gì. Anh bị thương, cần nghỉ ngơi thật tốt, tôi không tiện quấy rầy quá lâu."
Cain nóng nảy: "Bấy nhiêu đây thì lo cái gì, tôi ngủ một giấc thì tốt rồi. Thật vất vả mới gặp được cô, cô ở lại trò chuyện với tôi một chút đi."
Mi tâm Hoffman nhíu lại, không đợi Lâm Gia mở miệng, tiến lên kéo Lâm Gia ra sau, từ trên cao liếc mắt nhìn Cain, âm thanh lạnh lùng nói: "Thân phận của quý cô Lâm Gia chưa được thủ đô xác nhận, mang cô ấy tới gặp cậu đã là ngoại lệ. Chúng tôi chỉ là dừng lại khu D9 ít ngày để bổ sung năng lượng, lập tức rời đi sớm thôi."
Nhìn Cain nhướng mày trừng mắt chuẩn bị phát hỏa, Hoffman lạnh nhạt nói thêm một câu: "Tối hôm qua cậu một mình hành động, khu B10 đã phái người đến đây điều tra, không lâu nữa cậu sẽ bị quân kỷ xử phạt, tốt nhất bây giờ nên tranh thủ mà nghỉ ngơi đi."
Cain nghe vậy kiềm chế lửa giận, hai tay đặt bên mép giường nắm chặt thành quyền, bất đắc dĩ nhìn Hoffman kéo Lâm Gia hướng cửa mà đi.
Cửa phòng bỗng nhiên bị người mở ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa, Hoffman hơi kinh hãi: " Thượng tá Corey?!"
Corey liếc mắt nhìn Lâm Gia một cái, hướng về Hoffman làm một cái quân lễ, xong rồi đưa một bao văn kiện cho anh: " Thiếu tá Hoffman, tướng quân Mourinho xin chỉ thị của bộ chỉ huy tối cao. Thượng tướng Rick đã phê chuẩn, cho phép khu B10 phái sĩ quan bộ đội đặc chủng đến hiệp trợ tổ đặc phái của thủ đô đi hộ tống quý cô Lâm Gia."
Sau khi Hoffman nhìn kỹ văn kiện, kinh ngạc nhìn Corey: " Thiếu tá Cain cũng được phê chuẩn là sĩ quan hộ tống? Cậu ta còn được thiếu tướng Mourinho trao tặng tam cấp công trạng?"
Corey nghiêm túc gật đầu: "Không sai, thiếu tá Cain không có làm trái với quân kỷ tự tiện hành động, tối hôm qua cậu ta hành động là được thiếu tướng Mourinho phê chuẩn. Lần này biểu hiện trên chiến trường của cậu ta phi thường xuất sắc làm thiếu tướng Mourinho rất vừa lòng."
Cain chớp chớp đôi mắt, hoài nghi mình là đang nằm mơ, anh rõ ràng là trái với quân kỷ chuồn êm khỏi khu B10, tướng quân Mourinho không những không xử phạt anh mà còn khen ngợi? Anh mờ mịt nhìn về phía Corey, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Corey làm sợ tới mức rùng mình một cái.
Hoffman hoài nghi nhìn Corey, đầu ngón tay nhẹ nhàng búng tờ văn kiện, chậm rì rì làm một cái quân lễ: " Quan chấp pháp thượng tá Hoffman nhận được chỉ thị của thượng tướng Rick, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của tướng quân."
Ánh mắt Corey nhìn lướt qua Lâm Gia: "Bởi vì sẽ còn điều động an bài tổ sĩ quan đặc phái hộ tống của thủ đô, chỉ sợ thượng tá phải dừng lại ở khu D9 thêm vài ngày nữa."
Hoffman nhíu mày nói: "Chúng tôi không thể chậm trễ quá lâu, nhiều nhất chỉ đợi được đến ngày mốt."
Corey do dự một chút: "Được rồi."
Hoffman quay đầu nhìn về phía Cain: "Thiếu tá Cain bị thương, không tiện đi theo chúng ta, tốt nhất vẫn nên ở lại chỗ này dưỡng thương đi."
Cain gấp đến độ từ trên giường giật bắn lên, hét lớn: "Không thể! Bị thương nhẹ như muỗi cắn thôi, hiện tại muốn tôi đi chém giết zombie cũng không có vấn đề gì! Hoffman, tên tiểu tử cậu đừng hòng đá tôi ra chỗ khác!" Kết quả vì quá kích động mà miệng vết thương kéo căng, Cain liều mạng hít không khí cắn răng nhịn đau, liều mạng chịu đựng giả vờ như không có việc gì.
Corey trầm giọng nói: "Cain, thượng tá Hoffman nói đúng, tổ đặc phái không thể mang theo người bị thương xuất phát, thương thế cậu không nhẹ, tạm thời ở lại khu D9 dưỡng thương đi."
"Mình không sao, mình..."
"Đây là mệnh lệnh!" Corey nghiêm túc nhìn Cain đang ý đồ tranh cãi, giọng điệu cứng rắn không cho phép từ chối.
Cain giật mình, không cam lòng nhìn thoáng qua Lâm Gia, như bóng cao su bị xì hơi yếu đuối nằm trở lại giường.
Hoffman chớp chớp đôi mắt hẹp dài, bờ môi khẽ cong một nụ cười trào phúng sau đó liền lập tức biến mất.
Hoffman đang chuẩn bị mang Lâm Gia rời khỏi, hai gã mặc quân phục bước nhanh vọt vào cửa: " Thượng tá Hoffman, mời ngài lập tức đến phòng giám sát nhìn xem, thân thể thiếu tá Devic đột nhiên xuất hiện tình trạng dị thường!"
"Cậu ta biến thành zombie?"
"Không phải! Chúng tôi phát hiện cốt tủy và xương máu của thiếu tá Devic sinh ra một loại tế bào có thể chống đối lại virus zombie, loại tế bào này được sinh ra đồng thời đã thay đổi gien của cậu ấy, tiêu hao kịch liệt các cơ năng trong thân thể cậu ấy, tình trạng của cậu ấy trước mắt cực kì nguy hiểm!"
Hoffman chấn động, trong đầu hiện lên gương mặt của một người. Chẳng lẽ Devic cũng xuất hiện tình trạng đó?
Corey lo lắng cho đồng đội, vội hỏi: "Mau dẫn chúng ta đến đó!"
Mọi người chạy tới cửa phòng giám sát miễn dịch virus, chợt nghe tiếng gào thét thống khổ của Devic từ bên trong truyền đến.
Nhìn thấy bọn họ đến đây, người bác sĩ trẻ tuổi chờ ở cửa kinh hoàng chào đón: " Thiếu tá Devic đang cực kì thống khổ, cậu ấy nổi cơn điên giãy dụa không ngừng, chúng tôi đã tiêm vào rất nhiều thuốc an thần cho cậu ấy nhưng cũng không có tác dụng!"
Hoffman đang cẩn thận hỏi tình hình cụ thể, Devic đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú cực kỳ thê lương, sau đó im bặt, không gian phút chốc im lặng bình tĩnh lạ thường.
Mọi người biến sắc, trong lòng bao phủ một dự cảm bất an.
Corey đẩy tên bác sĩ kia ra, dẫn đầu vọt vào phòng giám sát, Lâm Gia đi theo Hoffman cũng bước đi vào.
Lúc nhìn thấy tình cảnh trong phòng giám sát, Lâm Gia kinh hoàng bịt kín miệng, cả căn phòng là một màu đỏ chói mắt làm cho ngực cô đau đến cơ hồ không thở nổi, nháy mắt tầm nhìn trở nên mơ hồ, chất lỏng ấm áp theo khóe mắt mãnh liệt chảy xuống, cô theo bản năng nắm chặt cánh tay Corey.
Devic nhắm chặt hai mắt nằm ngửa trên giường bệnh to lớn rộng rãi, biểu tình thập phần thống khổ, sắc mặt trắng xanh, môi mỏng bị răng nanh cắn đến huyết nhục mơ hồ, trên cằm đều là vết máu, bên ngoài da thịt xuất hiện màu đỏ tím quỷ dị. Tay chân anh ta bị băng dán cột chặt vào cạnh giường, băng vải trên người và khăn trải giường bên dưới đã bị máu tươi làm ướt đẫm, chỗ cụt tay vẫn như cũ máu bắn tung tóe ra ngoài.
Nhân viên bảo hộ trong phòng giám sát đều hoảng sợ lùi đến góc sáng sủa, không ai dám tiến lên kiểm tra Devic sống hay chết.
Corey bình tĩnh rũ mi mắt, đi đến chỗ Devic, lại bị Hoffman ngăn lại.
"Để tôi." Hoffman mang bao tay vào, đi đến bên giường, bàn tay thật cẩn thận đưa đến sau gáy Devic tìm kiếm.
Đầu ngón tay vừa tiếp xúc đến da thịt của anh ta, Devic đột nhiên mở mắt, đôi mắt đỏ bừng trừng trừng nhìn Hoffman, làm anh sợ tới mức liên tục rút lui.
Corey thấy Devic tỉnh lại, kinh hỉ hô: "Devic!"
Devic ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng đầu tiên nhìn Corey, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lâm Gia đang đứng phía sau Corey.
Devic nhìn chằm chằm Lâm Gia, miệng từng ngụm từng ngụm thở hào hển, ngực phập phồng kịch liệt, anh ta há miệng, cố gắng phát ra thanh âm: "Sư tử trắng..." Vừa phun ra ba chữ, sau đó ngực bỗng nhiên nảy lên một cái mạnh mẽ, cả người như bị điện giật run rẩy kịch liệt không ngừng.
Devic thống khổ điên cuồng ngẩng đầu lên la hét, liều mạng kéo dài cổ, toàn thân lộ ra gân xanh, da thịt màu đỏ tím nháy mắt trở nên đỏ bừng dữ tợn hơn, giống như bị lửa nhiệt độ cực cao đốt cháy, những người có mặt đều nghe được âm thanh xương cốt của anh đang rung động kêu “răng rắc”.