Pelle phát hiện An Đức đang nhìn trộm mình, trong lòng không khỏi đắc ý lại có chút hối hận. Quả thật cô có thiện cảm với An Đức, cho nên có “hơi” đùa giỡn An Đức.
Nhưng cô thật sự không dự đoán được chim non này lại phản ứng lớn như vậy, nhìn bộ dạng bối rối của anh, cũng không biết sau này có khi nào sẽ dính cô không tha không nữa?
Pelle nhếch mày, khóe miệng bất giác cong lên. Nếu bọn họ còn có thể sống sót thoát khỏi nơi quỷ quái này thì có lẽ cô sẽ suy xét đến việc sẽ chấp nhận An Đức…
Pelle không có nói với ai trí nhớ của mình đang dần có lại. Từ lúc bắt đầu tiếp xúc với Lâm Gia thì bóng dáng thường xuyên quanh quẩn trong đầu cô từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, khiến cô cảm thấy cực kì thân thiết; trước kia trong đầu chỉ thỉnh thoảng hiện lên hình ảnh linh tinh nhưng bây giờ thì lại thường xuyên xuất hiện, dần dần dung hợp nối liền tạo thành một hình ảnh đầy đủ hiện ra trước mắt cô.
Tuy cô vẫn không thể hoàn toàn nhớ được thân thế của mình nhưng tất cả trí nhớ đã thức tỉnh đều tỏ rõ một chuyện thực, đó là Roddy Elias là kẻ địch của cô. Người đàn ông này chưa bao giờ nói thật dù là một câu với cô, ngay từ đầu đã lừa gạt cô, tổn thương cô, lợi dụng cô.
Hai người vừa đi ra khỏi cửa lớn, chỉ thấy vài người đàn ông mặc quân phục màu xám đến chào đón. Người đàn ông cầm đầu bộ dạng gần ba mươi tuổi, dáng người cực kì to lớn, cơ bắp lực lưỡng như muốn xé rách quần áo. Hắn đi đến trước mặt Pelle, hơi cong người: “Tiểu thư Pelle.”
Pelle đánh giá hắn một cái, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Liệt Phong, đừng ủ rũ như vậy. Anh cũng không phải là lần đầu tiên bại trận, hẳn là đã quen rồi đúng không? Nhanh đi, phấn chấn một chút!”
Da mặt Liệt Phong giật giật, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ. Hắn nắm chặt nắm đấm, cố nén nhục nhã, vâng lời nói: “Rõ.”
Pelle nhìn nhóm thủ vệ đứng ở phía sau hắn: “Những người đó là vệ sĩ mà Roddy lựa chọn cho ta sao?”
Liệt Phong lắc đầu: “Không phải. Thủ lĩnh nói để cho ngài tự mình đi chọn lựa.”
Pelle hừ lạnh một tiếng: “Ta mong là hắn đừng có biến đổi biện pháp tìm người giám thị ta. Chiến sự căng thẳng bây giờ thế nào mà hắn còn có thể rút ra nhiều người như vậy để chuyên ‘Bảo vệ’ ta chứ.”
Liệt Phong nhìn chằm chằm mũi giầy của mình, giả vờ như cái gì cũng chưa nghe thấy.
Pelle cầm tay An Đức: “Đi, anh đi theo tôi, giúp tôi chọn vài người vào ‘Nhóm vệ sĩ’ của tôi.”
Liệt Phong nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau của cô và An Đức, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ người này cũng đi theo? Hắn là tù binh...”
“Hắn không phải là tù binh.” Pelle đánh gãy lời hắn nói, thu lại tươi cười, lạnh lùng nói: “An Đức đã sớm tuyên thệ nguyện trung thành với Roddy. Cha hắn là tướng lĩnh Kiều An của Liên Bang từng hợp tác với chúng ta. Roddy đã đồng ý với Kiều An, tiếp nhận con của hắn - An Đức gia nhập căn cứ.”
An Đức sửng sốt, lập tức cảm giác Pelle âm thầm nhéo nhéo tay mình, thức thời ngậm chặt miệng. Liệt Phong không dám nói lại, yên lặng lui qua một bên.
Trong đại sảnh rộng rãi, hơn hai mươi người đàn ông cao lớn mặc quân phục xanh đen mang theo mũ sắt xếp thành hai. Pelle đi qua trước mặt bọn họ, Liệt Phong đi theo phía sau cô, ghi lại tên từng người vệ sĩ mà Pelle nhìn trúng vào trong sổ tay.
Pelle không chút để ý đọc tên từng người: “Số 1, số 6, số 8…” Bỗng nhiên cô dừng bước, lẳng lặng nhìn người đàn ông tóc nâu trước mặt, trong mắt cực nhanh xẹt qua một tia kinh ngạc.
Người đàn ông hơi ngẩng đầu, dưới vành nón lộ ra một đôi mắt trong sáng thâm thúy màu nâu nhạt, đáy mắt ẩn ẩn lóe ra ánh lam, diện mạo cực kì anh tuấn, hình dáng khuôn mặt giống như đao khắc.