Tận Thế Đàn Thú

Chương 58-2




Mặc dù từ nhỏ Lâm Gia đã được tiếp nhận tư tưởng phương tây nhưng đối với quan niệm X cô vẫn tương đối bảo thủ, cảm thấy đây vẫn là chuyện sau khi cưới mới có thể phát sinh, cô cũng giống như những cô gái bình thường khác mơ ước có một hôn lễ.  Cho dù bị xuyên qua thế giới này không thể không tiếp nhận cùng lúc nhiều người đàn ông nhưng cô vẫn như cũ hy vọng mình và Corey có thể trải qua một hôn lễ chính thức xác định quan hệ vợ chồng hoặc quan hệ bầu bạn sau này rồi sau đó mới có quan hệ.

Lâm Gia muốn nói cho Corey biết suy nghĩ đó của mình nhưng vừa mới mở miệng đã bị anh phủ kín. Đầu lưỡi Corey bá đạo xông vào trong miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô muốn cô cùng anh dây dưa, làm cô căn bản không có cơ hội mở miệng. Mà thân thể hai người lại ma sát khiến cho cây gậy ở bắp đùi Lâm Gia không ngừng bành trướng cứng rắn lên. Lâm Gia trợn to hai mắt, gấp đến độ đổ mồ hôi, thân thể vừa căng thẳng vừa khẩn trương, cố sức ép chặt hai đùi lai ngăn cản cái vật đang muốn thăm dò vào trong kia.

Giờ phút này trong lòng Lâm Gia đan hận chết mình tại sao lại hồ đồ làm ra hành động khiến Corey hiểu nhầm như vậy được. Cô gấp đến mức khuôn mặt cũng đỏ bừng thật vất vả mới đợi được đến khi Corey buông tay cô ra, vội vàng ôm lây khuôn mặt anh cứu thoát đôi môi mình: “Corey, anh buông em ra đã. Em không muốn như vậy, chờ sau khi chúng ta kết hôn….rồi hãy lại …cái kia sẽ tốt hơn.”

“Kết hôn?” Trong lòng Corey không ngừng suy nghĩ, một chút lý trí đã bắt đầu khôi phục.Thời niên thiếu anh đã từng đọc một quyển sách giới thiệu văn minh xã hội cổ đại có chế độ kết hôn chỉ được vĩnh viễn yêu mến một người phụ nữ duy nhất.  Nửa đời anh đã mơ ước theo đuổi một hôn nhân như vậy không nghĩ đến Lâm Gia lai có cùng suy nghĩ đó với mình.

Corey dừng động tác lại nhìn xuống nửa người phía dưới, hít thật sâu mấy cái cố đè nén dòng nhiệt đang chảy trong người mình, một lần nữa mở mắt ra ánh mắt đã trở nên trong trẻo rất nhiều.

Anh chống người lên, cúi đầu hôn lên khóe miệng Lâm Gia, dịu dàng nói: “Em nói rất đúng, chúng ta kết hôn.” Anh từ trên người Lâm Gia lật xuống, kéo chăn mỏng đắp lên cho cô.

Corey liếc phẩn dưới của mình vẫn còn đang cứng rắn, cười khổ lắc đầu một cái, đứng dậy đi vào toilet. Rất nhanh sau đó vang lên tiếng nước chảy, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng thở dốc của đàn ông.

Lâm Gia đỏ mặt kéo chăn che kín mặt, vừa rồi coi như là cô chủ động cầu hôn sao? Chắc không tính là vậy chứ, không tính chứ?  Cô chỉ là muốn kéo dài thời gian với anh thôi, thực sự chỉ là muốn kéo dài thời gian thôi a….Được rồi cô thích Corey, cũng không ghét khi ở chúng với anh. Kết hôn cũng có thể suy nghĩ.

Lâm Gia lật người ngồi dậy, nhặt quần áo ngủ ném trên đất mặc vào người, mắt lại liếc thấy túi đeo lưng của Corey đang đặt ở cửa.

Túi đeo lưng không đóng lại, lộ ra một tệp giấy trắng. Lòng hiếu kỳ nổi lên, cô đi đến rút tờ giấy ra nhìn một chút.

Đây đúng là bản danh sách quan nhân ra tiền tuyến in bằng tiếng Anh. Liên tiếp trong đó là những cái tên đứng đầu là Corey, Cain. Thì ra bọn họ sắp phải ra tiền tuyến, ngày mai sẽ phải lên đường ra tiền tuyến.

Corey từ phòng tắm đi ra lại phát hiện sắc mặt Lâm Gia có chút nhợt nhạt, vội vàng tiến lên ôm lấy cô hỏi: “Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”  Lâm Gia lắc đầu một cái nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn anh.

Corey nhíu nhíu mày, tầm mắt di chuyển lại nhìn thấy tờ giấy trong tay cô, nhất thời hiểu mọi chuyện. Anh ôm lấy Lâm Gia, khẽ vuốt sống lưng đang cứng nhắc của cô, dịu dàng trấn an: “Đừng lo lắng, mặc dù bọn anh đi tiên phong nhưng cũng là ở trung đội xe tăng không cần phải chiến đấu anh dũng, cũng không quá nguy hiểm.”

Lâm Gia dùng sức ôm lấy thắt lưng anh, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh nghiêm mặt nói: “Anh nói thật chứ, có phải tình hình chiến trận đang rất nguy hiểm không? Nếu  như chỉ một khu phản bội theo địch là sao thủ đô lại cần huy động nhiều người như vậy?”

Cánh tay Corey cứng lại, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ hôn lên đỉnh đầu Lâm Gia: “em thật thông minh, không thể gạt được em cái gì cả…”

Corey dìu cô lên mép giường, nghiêm túc nói: “Không sai, không phải chỉ một khu phản bội  mà là thủ lĩnh của ba Liên Bang chín khu vực trực thuộc hoặc đã phản bội hoặc đã hy sinh. Không chỉ như thế, Liên Hợp Quốc cũng bị phá hủy, nhiên liệu và vật liệu cung ứng cũng bị thiếu hụt.  Ngày hôm trước khu nguyên liệu quan trọng bị tấn công tình thế rất nghiêm trọng, thủ đô đã cử người ra tiếp viện, bọn anh là những quân nhân tiên phong được phái ra chiến trường.”

Trong lòng Lâm Gia bỗng dâng lên cảm giác vô lực, dựa vào ngực Corey, hít thật sâu một hơi rồi nhắm mắt lại: “Em sẽ chờ anh bình an trở lại. Các anh đều phải bình an trở lại.”

Lâm Gia an tĩnh nằm trong ngực Corey, thuận theo anh ôm vào lòng, đèn tường màu xanh nhạt chiếu xuống hình bóng hai người. Lại nói, hai người cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung giường nhưng lại là lần đầu tiên ôm nhau ngủ.

Lâm Gia đặt tay lên ngực trái Corey, cảm nhận con tim đang đập mạnh mẽ ttrong ngực anh, mắt mở thật to, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước. Một chút cô cũng không cảm thấy buồn ngủ, mỗi phút dường như muốn xác định người đàn ông này vẫn còn bên cạnh cô, vẫn còn sống bình an.

Hai mắt Corey lim dim, khóe môi cong lên, một cánh tay nắm lấy cánh tay Lâm Gia đang đặt trên ngực anh còn một cái khác ôm lấy cô vào ngực, bàn tay như có như không vuốt ve sống lưng Lâm Gia.

Người phụ nữ trong ngực dù không động đậy nhưng thân thể lại căng thẳng, thỉnh thoảng hàng mi dài lại quét qua ngực anh chứng tỏ cô không hề ngủ.

Cô đang lo lắng cho anh, cô sợ có thể sẽ mất anh! Cô nói cô nguyện ý chờ anh về để kết hôn!

Nhận thức được điều này khiến Corey rất vui vẻ, lần đầu tiên trong đời có tư tưởng xấu không muốn đi an ủi người yêu. Anh thích cô mà cô cũng thích anh, tình cảm của anh đã được đáp lại.  Trên đời này có một người phụ nữ nguyện yêu anh, hứa hẹn cùng nhau đi đến già khi tóc đã bạc, còn gì có thể hạnh phúc hơn điều đó nữa.

Anh rất tham luyến cái cảm giác này, rất giống cảm vợ chồng như trong sách xưa đã miêu tả. Mặc dù không làm gì cả chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau mà ngủ nhưng trong lòng cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

“Thật tốt…”Corey nhẹ nhàng nói, có chết cũng đáng…