Tận Thế Đàn Thú

Chương 39-3




Corey và An Đức từ trong văn phòng Đan Phật Nhĩ đi ra, đứng chờ ở cửa thang máy. Cửa thang máy mở ra, Liệt Minh Uy và sĩ quan phụ tá Kiều Trì từ bên trong bước ra.

Bốn người đối mặt, sắc mặt nhất thời đều trở nên rất khó coi.

An Đức mày rậm dựng thẳng, nhấc chân đang muốn xông lên trước thì Corey đã trước một bước chắn trước người anh. An Đức chỉ đành phải ẩn nhẫn hạ lửa giận lùi lại phía sau nửa bước, quả đấm thả bên người nắm thật chặt.

Corey thản nhiên chào hỏi Kiều Trì một cái, sau đó mang theo An Đức đi vào trong thang máy. Anh nhanh chóng ấn công tắc, liền một cái ánh mắt cũng không thèm nhìn Liệt Minh Uy.

Liệt Minh Uy tức giận trong lòng, đưa tay muốn ngăn cửa thang máy đang sắp đóng lại, định chất vấn Corey thì Kiều Trì vội vàng ngăn ông ta, kéo ông ta lại: " Thượng tá Liệt Minh Uy, không nên xúc động!"

"Cậu cút ngay!" Liệt Minh Uy nâng tay đẩy Kiều Trì ra, nhưng cửa thang máy đã khép lại.

Trong một chốc cửa hoàn toàn khép lại, tầm mắt ông ta và Corey chạm nhau, ánh mắt sắc bén lạnh như băng của đối phương đâm vào trong lòng ông ta run lên, lạnh lẽo chạy theo lưng lan ra cả người, cánh tay đang đẩy Kiều Trì cũng cứng đờ lại quên mất động tác tiếp theo.

Kiều Trì buông tay ra, nghiêm mặt nói: "Thượng tá, sợ là ngài đã quên lời tướng quân nói hôm qua rồi? Được lắm, tôi sẽ đem chuyện vừa phát sinh này báo cho tướng quân." Nói xong liền đi nhanh về hướng văn phòng tướng quân.

Trong lòng Liệt Minh Uy vì vừa rồi bị Kiều Trì khiển trách mà hối hận, vừa nghe Kiều Trì nói xong lại thấy hắn thật đi về hướng văn phòng, nhất thời bị dọa cho toát mồ hôi lạnh. Ông ta chạy nhanh đến giữ chặt cánh tay Kiều Trì, cười nói: " Thượng tá Kiều Trì, tôi thực sự không đúng. Vừa rồi là tôi quá nóng giận, cũng không phải cố ý, cậu trăm ngàn đừng nói với tướng quân."

Sắc mặt Kiều Trì cũng hoà hoãn xuống, cười nói: "Tôi tin tưởng hành động vừa rồi của tướng quân là vô tình." Kỳ thật hắn bất quá là làm bộ dạng hù dọa Liệt Minh Uy một chút thôi. Liệt Minh Uy là thân tín của Đan Phật Nhĩ, cho dù hắn thật sự xung đột với Corey, cho dù Đan Phật Nhĩ lại tức giận, thì cũng nhất định sẽ bảo vệ hắn. Liệt Minh Uy chính là tiểu nhân, trước khi việc kia thành công thì hắn không cần thiết nhanh như vậy đã đắc tội tiểu nhân. Kiều Trì nhìn bóng dáng Liệt Minh Uy, đôi mắt loé sáng.

Đèn chỉ thị tầng trệt trên cửa thang máy không ngừng lóe ra, An Đức rốt cục nhịn không được mở miệng: "Nếu không phải trưởng quan anh ngăn cản tôi, tôi đã thật muốn cho tên đó một quyền!"

Corey chậm rì rì nâng tay lên, thưởng cho đầu An Đức một cái vỗ, đau đến ứa nước mắt.

Corey chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc anh một cái, trầm giọng mắng: "Cậu có đầu óc hay không?! Đừng quên nơi này là khu D8, là địa bàn của ông ta, cậu muốn đánh ông ta rồi để mạng lại đây phải không!" An Đức ủy khuất xoa xoa ót, cúi đầu không dám lên tiếng nữa.

Hai người tới phòng giám sát kiểm tra virus miễn dịch ở lầu hai, nhìn Tatu ở hình thái ấu thú đang nằm ở trên giường bệnh to lớn, bên người vây quanh một vòng nhân viên y tế. Hoffman vừa làm kiểm tra cho Tatu xong, thấy bọn họ đến đây liền lệnh cho những người còn lại rời khỏi phòng.

Corey đi xuống hỏi: " Tình hình Tatu thế nào?"

Sắc mặt Hoffman mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất tốt, hiển nhiên tâm trạng không tệ: "Đã ổn định. Huyết sắc tố đang từng bước khôi phục, virus zombie lại lần nữa bị áp chế, sốt cũng hạ không ít, xem tình hình cậu ta tùy thời đều có khả năng tỉnh lại. Đúng rồi, thiếu tướng Đan Phật Nhĩ nói gì với cậu?"

"Ông ấy nói dạo này bọn cướp Roddy Elias đang phát triển mạnh, bảo chúng ta cứ an tâm ở lại khu D8 nghĩ ngơi hồi phục, trong thời gian ngắn không cần khởi hành đi thủ đô. Còn nói đã báo tình hình cho bộ chỉ huy tối cao ở thủ đô, tướng quân Rick đã đồng ý đề nghị của ông ta."

Hoffman giễu cợt cười một tiếng: "Thiếu tướng Đan Phật Nhĩ thật sự là dụng tâm lương khổ."

An Đức ở một bên căm giận xen vào: "Ông ta còn phái người mang Devic đi. Nói là Devic đã dị biến thành nửa thú, nên không biết cậu ta có tính công kích với con người hay không. Vì bảo đảm an toàn cho các chiến sĩ khác, chỉ có thể tạm thời cách ly cậu ấy."

Hoffman nhíu mày, hàn ý mắt trong càng sâu: "Thiếu tướng "Chiếu cố" chúng ta thật chu toàn."

Corey nắm tay ho nhẹ, nâng mắt nhìn lướt qua camera giám sát trên trần nhà, muốn nói lại thôi.

Hoffman thản nhiên xoay xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út bên tay phải, xoay kim cương nhắm ngay camera, ngoài mặt nhẫn hiện lên một tia lam quang cực mỏng, đèn chỉ thị camera thuận theo lóe lên một chút. []

Hoffman thấp giọng nói: "Nói mau đi, sóng quấy nhiễu chỉ có thể duy trì trong ba phút."

Corey nói cực nhanh: "Tôi nghĩ ra một biện pháp bảo đảm mọi người sẽ thuận lợi rời khỏi khu D8, nhưng trước tiên phải mang Devic ra, việc này cần cậu giúp..."

******

Kiều An nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng xoá, đáy mắt sâu thẳm cất giấu bão tố.

Hắn từ Đan Phật Nhĩ biết được, Lâm Gia và Ngân Hổ mất tích, nhưng không biết bọn họ là ở trong tay Roddy Elias hay là bị một lực lượng vũ trang thần bí nào khác cướp đi.

Khả năng bọn cướp Tật Phong có thể từ trong tay lực lượng vũ trang cướp đi con mồi không nhiều lắm, vậy chỉ còn lại bộ đội thần bí, hơn phân nửa là một trong những quân đoàn mà Federal State an bài trên mặt đất. Nếu là cái sau, như vậy tất cả những cố gắng của hắn trước đây chẳng phải sẽ toàn bộ uổng phí hết sao, ngay cả tính mạng cũng khó giữ mà Tân Hiểu cũng sẽ có nguy hiểm.

Kiều An vừa nghĩ đến Tân Hiểu sẽ bị mình liên lụy, liền không có cách gì bình tĩnh. Hắn bật dậy, buồn bực khó chịu ở trong phòng đi tới đi lui, đầu óc vận chuyển cực nhanh, một đống ý tưởng xuất hiện lại một đống bị hắn bác bỏ. Mãi đến khi tiếng đập cửa lần thứ ba vang lên, hắn mới lấy lại tinh thần.

Kiều An mở ra cửa, trung úy Rooney xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Thượng tá, ngài có bị thương nhiều không?" Rooney tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, sờ sờ băng vải trên đầu, cười nhẹ nói: "Tôi nghĩ hẳn là không nghiêm trọng lắm, những đó người rất có chừng mực, sẽ không xuống tay với ngài quá nặng. Trái lại là tôi, đầu suýt chút nữa bị bọn họ đập vỡ, thật là một đám tàn nhẫn."

Mặt Kiều An âm trầm kéo hắn vào trong phòng, tùy tay khoá cửa lại, đè thấp giọng, có chút khó nén lửa giận trong giọng nói: "Anh tới làm gì? Ở đây nơi nào cũng có camera theo dõi, không muốn sống nữa sao?"

Rooney không sao cả nhún nhún vai, đắc ý nói: " Quên nói cho anh, khu D8 cũng có người của chúng ta. Toàn bộ camera theo dõi anh ở đây hắn đều động tay động chân, anh nói chuyện với tôi không cần lo lắng sẽ bị người của Federal State biết. Ha ha, phải nói từng khu đều có người của chúng tôi trà trộn vào, quân nhân bình thường, sĩ quan, nhân viên hậu cần, nhân viên kỹ thuật, bác sĩ, tất cả các ngành... Trong đó có không ít người đã làm đến sĩ quan cao cấp thậm chí là cấp tướng nữa chứ. Hắc, thượng tá, sắc mặt của anh như thế nào trở nên khó coi như vậy, bị lời tôi nói dọa sao?"

Kiều An trầm mặc nhìn Rooney, trong lòng hắn quả thật đã nổi lên sóng to. Trước kia hắn chỉ biết trong quân đội của Federal State có nội gián của Roddy Elias, nhưng vạn vạn không dự đoán được thế lực của Roddy Elias gần như thâm nhập vào các lĩnh vực của Federal State.

Giờ phút này tâm trạng của Kiều An cực kì phức tạp, hắn làm quân nhân dốc sức cho hợp chủng quốc hai mươi lăm năm, cũng chiến đấu với zombie và bọn cướp hai mươi lăm năm. Cho dù bây giờ hắn phản bội Federal State, nhưng trong một thời gian ngắn cũng không có cách gì xoay chuyển được quan niệm đã cắm rễ dưới đáy lòng—— hắn là quân nhân, là đại biểu của chính nghĩa; mà đám cướp Roddy Elias kia là tặc, là hóa thân của thế lực hắc ám. Bọn họ là không đội trời chung.

Rooney buồn cười liếc nhìn Kiều An, nhẹ nhàng nói: "Thượng tá, anh nên rõ ràng vị trí của mình. Kể từ lúc anh đạt thành hiệp nghị với chúng tôi, thì anh đã phản bội Federal State rồi, không có cách nào để tẩy trắng đâu."

Trong lòng Kiều An đau xót, bất giác nắm chặt quyền, trong mắt hiện lên một tia bi thương.

Không sai, hắn không có cách nào quay đầu, cho dù chết, cũng không thể trở về.

******

"Honey, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh." Lâm Gia miễn cưỡng mở mắt, chỉ thấy Lannok chính ghé vào trên người mình, đang cười vỗ mặt cô.

" Thiếu tá Lannok, anh làm gì vậy?" Lâm Gia hoảng sợ, cô cau mày tức giận hỏi. Người đang ngủ thường tức giận khi bị người đánh thức, nếu không phải cô vừa tỉnh lại cả người mềm như tơ thì thật muốn một chân đá văng người đàn ông này.

Lannok thấy cô cau mày chu phấn môi, trong mắt còn che một tầng hơi nước thì tim đột nhiên nhảy loạn.

Anh nhếch miệng cười, ngón trỏ chọt chọt bả vai Lâm Gia, nháy mắt ra hiệu nói: "Honey, mấy ngày không tắm rửa, cả người có dính lại ngứa, giống như có rất nhiều sâu nhỏ đang bò trên người, cực kì khó chịu không?"

Sắc mặt Lâm Gia trở nên thanh tỉnh, đôi mắt hoàn toàn mở, bị Lannok nói một câu như vậy, cô quả nhiên cảm thấy trên người nơi nơi ngứa ngứa dính dính khó chịu, thậm chí còn ngửi được mùi thối toả ra trên người mình.

Lannok tiến đến bên tai cô, ra vẻ thần bí nói: "Tôi mang em đến nhà tắm thiên nhiên mà thống khoái tắm rửa một phen, chịu không?"