Tận Thế Đàn Thú

Chương 27




Lâm Gia lễ phép gật đầu nhìn anh nói: "Xin chào thiếu tá Lannok. Tôi tên là Lâm Gia."

"Hi, Lâm tiểu thư gọi tôi Lannok là được rồi." Lannok rất thân thiết nói, cười hì hì nhìn Lâm Gia vẫy tay ra hiệu. Sau đó, anh quan sát Ngân Hổ và Tatu sau lưng Lâm Gia một cái, miệng tấm tắc nói: "Là mãnh thú dị biến nha…… Trước kia chỉ nghe nói qua, đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy đó."

Ngân Hổ đã chán muốn chết, ngáp một cái, kéo tay trái của Lâm Gia qua, cúi đầu hết sức chuyên chú chơi đùa với ngón tay của cô, không thèm để ý đến người khác

Còn Tatu thì vẫn nhìn chằm chằm vào Lannok, ánh mắt lập lòe bất định.

Anh ngẩng đầu lên, dùng sức hít hà không khí, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét, chỉ vào Lannok, quay đầu nhìn Lâm Gia nói: "Cái đó……người đàn ông này……Thật bẩn, trên người……Có mùi máu……rất nặng……Mùi máu……của đàn ông……Trẻ con……Người sống……Còn có zombie……rất khó ngửi."

Lâm Gia ngẩn ra, thấy Lannok nhìn về phía bên này, vội vàng cầm tay Tatu nhéo một cái, lắc đầu ra hiệu kêu anh đừng nói nữa.

Tatu mở to hai mắt, không rõ nguyên do, lắc lư lỗ tai nhọn, mặc dù không hiểu vì sao Lâm Gia không để cho anh nói chuyện, nhưng anh vẫn rất nghe lời, gật đầu một cái thật mạnh.

Cảm giác được bàn tay ấm áp mềm mại của Lâm Gia không ngừng bóp nhẹ lòng bàn tay mình, Tatu kích động đong đưa cái đuôi, lập tức vứt chuyện của Lannok ra sau đầu, nắm tay Lâm Gia lên liên tục liếm.

Mới vừa rồi, lời của Tatu nói cũng không nhỏ cho nên tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, trong lòng mọi người cũng cảm giác nặng nề.

Quân nhân đóng quân trên mặt đất, không phải chỉ đối mặt với zombie mà còn phải ứng phó với thế lực của Roddy Elias, mỗi ngày đều có binh lính trẻ tuổi hy sinh, có mấy người còn chưa tới 20 tuổi.

Trong mắt Lannok xẹt qua một tia thống khổ. Đêm qua, trợ thủ của anh - một binh lính trẻ tuổi mới 17 tuổi vừa vào quân ngũ không lâu - Tiểu Lãng đã chết đi ở trong lòng anh. Nửa người cậu nhóc bị đạn pháo oanh tạc, cậu không phải chết trong tay của zombie, mà là bị bọn cướp – những kẻ đã giả dạng thành cư dân còn sống sót ở trong thành tập kích bất ngờ giết chết. 

Lannok hít sâu một hơi, dùng nụ cười để che giấu bi thương trong đáy mắt, cố ý cầm cổ áo lên, cúi đầu ngửi một cái, miệng thì thầm: "Tôi chỉ mới không tắm có bảy ngày thôi, chẳng lẽ khó ngửi đến vậy sao? Khụ, thôi, không sao cả……"

Lannok ngẩng đầu lên, tầm mắt chuyển qua trên mặt của Liệt Minh Uy: "Thượng tá Liệt Minh Uy, thuốc men và thức ăn mà tôi muốn đã được đưa tới chưa? Còn nữa, các chiến hữu của Độc Lập Đoàn cần phải có thêm mền và quần áo. Hơn một tháng trước, tôi đã đề xuất với ngài về chuyện này, lẽ ra phải phân phát cho chúng tôi rồi chứ. Buổi tối ngủ dã ngoại mà không có mền thì sẽ chết rét mất, quần áo của đám người kia đã rách nát đến nỗi ‘trym’ cũng che không được rồi. Mạng của những người Đoàn Độc Lập tuy  ‘tiện’, nhưng mà……"

"Lannok! Ai cho phép cậu trở về?" Sắc mặt Liệt Minh Uy trầm xuống, lớn tiếng cắt đứt lời nói tùy ý của Lannok, cau mày nhìn anh: "Tôi đã nói rồi, Đoàn Độc Lập nhất định phải giữ vững thành Ouse, không có mệnh lệnh của tôi, tất cả mọi người đều không được phép trở về! Cậu tự tiện trở lại, không sợ bị xử trí theo quân pháp sao?!"

Đuôi lông mày của Lannok nhếch lên, anh chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bụi bậm trên người, ngẩng đầu chẳng hề để ý nói: "Vậy thì thế nào?"

Nụ cười trên mặt Lannok biến mất, anh đứng trên gạch ngói vỡ vụn, sống lưng ưỡn thẳng tắp, ánh mắt lấp lánh phát sáng lạ thường: "Muốn xử trí tôi như thế nào cũng được, nhưng phải cho tôi thời gian mấy ngày để cứu người trước, tất cả những người bị thương của Đoàn Độc Lập đang chờ tôi đem thuốc về cứu mạng."

"Chuyện này nói sau đi." Liệt Minh Uy không muốn dài dòng với Lannok thêm nữa, xoay người nhìn về phía Corey nói: "Thượng tá Corey, chúng tôi đã chuẩn bị trụ sở vô cùng an toàn cho quý cô Lâm Gia, ngay tại phía trước. Mặt khác theo như quy định, chúng tôi đã chọn lựa mười quân nhân cực kì ưu tú phụ trách bảo vệ an toàn cho quý cô Lâm Gia."

Đứng ở cách đó không xa, hơn mười người quân nhân vũ trang đầy đủ, áo mũ chỉnh tề nghe vậy lập tức vây quanh, trong mắt của mỗi người không thể che giấu được vui mừng.

Liệt Minh Uy chỉ vào người quân nhân trẻ tuổi khôi ngô đứng chính giữa, rồi nhìn về nhóm người Corey giới thiệu: "Cậu ta là……"

"Carney North, thiếu tá Sư Đoàn Bọc Thép thứ 13 khu C8, em trai ruột của thượng tá Liệt Minh Uy." Lannok đứng sau lưng người quân nhân gần đó, đi cà nhắc tới, duỗi cổ lớn tiếng nói.

Thấy mọi người nhìn sang, Lannok tùy tiện bóp cái mũ trên đầu, đôi tay ôm ngực, cười xấu xa nhìn Lâm Gia chớp mắt nói: "Hãy để cho tôi giới thiệu những người này cho cô."

Anh vươn tay bắt lấy tay phải của một quân nhân trẻ tuổi, kéo cổ áo của cậu ta đến trước mặt, bĩu môi nói: "Người này gọi là Raim, Trung úy chiến đội không quân khu C8, 23 tuổi, không còn là xử nam. Món ăn yêu thích là thịt nướng tẩm rượu, còn thích ngắm những người đẹp tóc vàng, mắt xanh, ngực lớn. Năm ngoái đã lập được chiến công, đem lần đầu tiên của mình hiến dâng cho quý cô Lise, đáng tiếc chỉ mới một lần liền bị cô ấy đá. Lise chê cậu ta bộ dáng tầm thường, không hiểu phong tình, ở trên giường quá mức hung mãnh như dã thú, kỹ thuật quá kém. Chậc chậc, Raim đã bị đả kích rất lớn, suýt vì chuyện đó mà không ‘dậy’ được nữa. Nhưng cũng may, cậu ta rất được cấp trên anh minh tin tưởng. Thượng tá Liệt Minh Uy đây, vì muốn trấn an tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của cậu ta cho nên đã đặc biệt sắp xếp cậu ta tạm thời đảm nhiệm chức vụ hộ vệ cho quý cô Lâm Gia, giúp cậu ta sớm ngày thoát khỏi bóng ma thất tình……"

Raim gấp đến độ dùng sức nháy mắt với Lannok, mặt đỏ lên, nhỏ giọng cầu khẩn: "Lannok, đừng nói nữa……Anh muốn tôi làm gì cũng được, chút nữa tôi đem đồ đến cho anh."

Lannok nhếch miệng cười một tiếng, buông Raim ra, đi lên phía trước mấy bước đưa tay chụp tới, bắt được một quân nhân vừa thấy anh đã bị dọa sợ đang chuẩn bị chạy. 

Lannok bóp chặt cổ của người nọ, đè đầu cậu ta xuống, kéo đến trước mặt, cợt nhã nói: "Cậu ta tên Dock, 21 tuổi, tay súng bắn tỉa ưu tú của bộ binh khu C8, vẫn còn là xử nam. Ba ngày trước, vốn là muốn theo Lính Thiết Giáp Đoàn thứ 16 trở về khu C8, nhưng khi nghe nói Quân Đoàn Đặc Chủng sẽ lập tức tới thành phố York, cậu ta đã mãnh liệt yêu cầu ở lại. Vừa vặn thượng tá Liệt Minh Uy là bạn tốt của anh trai cậu ta……"

"Lannok, cậu câm miệng lại cho tôi!" Liệt Minh Uy giận đến mặt xanh mét, trên trán cũng toát ra gân xanh: "Cậu muốn bị giam ngay bây giờ sao?"

"Bây giờ còn chưa muốn, phải đợi sau khi tôi đem thuốc men về chữa trị cho những người bị thương của Đoàn Độc Lập xong thì mới được. Trưởng quan, xin phân phát đồ cho tôi đi." Lannok liếc mắt nhìn hắn, thành thật trả lời.

Cánh tay của anh bóp chặt hơn, Dock bị anh xiết cỏ đến đỏ mặt, thiếu chút nữa không thở nổi nhưng cậu cũng không dám tránh thoát khỏi tay anh.

Liệt Minh Uy hung hăng nhìn chằm chằm Lannok, cặp mắt đen lạnh lẽo như băng.

Khóe môi Lannok cong lên cười giễu cợt, bình tĩnh nhìn thẳng hắn.

Liệt Minh Uy hít sâu một hơi, từ từ dời đi ánh mắt, mặt lạnh, gọi phụ tá của hắn tới: "Cậu lập tức mang thiếu tá Lannok đi lấy đồ đi."

"Cám ơn trưởng quan." Lannok buông tay ra, nhìn Liệt Minh Uy chào theo kiểu quân đội: "Sau khi trở lại, tôi sẽ tiếp nhận bất kì hình phạt nào."

Dock vội vàng tránh qua một bên, vuốt cổ, không ngừng ho khan, thầm than tự mình xui xẻo, khi không lại trở thành nơi trút giận của hai người này, thật sự làm khó người ta mà.

Lannok vỗ vỗ bả vai Dock, từ trong túi móc ra một lọ thuốc cao nhét vào trong tay cậu, thần bí cười nói: "Xin lỗi, không ngờ tôi lại dùng lực mạnh như vậy. Cái này cho cậu, là thuốc dán trừ sẹo mà tôi nghiên cứu, hiệu quả cực kỳ tuyệt vời. Chỉ cần dán trong một tuần lễ, những vết thương trên người cậu bảo đảm tất cả đều biến mất, không cần lo lắng bị các người đẹp ghét bỏ."

Dock liếc nhìn Liệt Minh Uy một cái, đem lọ thuốc trả lại cho Lannok, chê cười nói: "Cám ơn trưởng quan, tôi không cần, làm lính trên người sao có thể không có mấy vết sẹo được."

Lannok nhún nhún vai, không sao cả, nhận lại lọ thuốc nhét vào trong túi, lầm bầm nói: "Cũng tốt, tôi chỉ còn dư lại một lọ, để lại cho chính mình dùng thôi."

Lannok xoay người, chuẩn bị cùng phụ tá rời đi thì thấy Cain đẩy đám người kia ra, chạy đến phía sau lưng anh, dùng sức vỗ vai anh một cái, cười nói: "Lannok! Cậu còn sống thật đúng là kỳ tích!"

Lannok quay đầu lại, liếc Cain một cái: "Thiếu tá Cain, mình cũng thật tò mò, loại người đầu óc ngu si, lại dễ dàng kích động như cậu thế nào mà còn chưa bị zombie cắn chết."

Cain ‘chậc’ một tiếng, hoàn toàn không tức giận, ngược lại cười nói: "Cái tên vô lại như cậu vậy mà vẫn còn sống, thì làm sao mình chết được."

Hai người hoàn toàn không coi ai ra gì, chửi xéo lẫn nhau. Sắc mặt Liệt Minh Uy càng thêm âm trầm. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Lannok và Cain không chừng đã bị giết chết mấy trăm lần rồi.

Lannok và Cain trêu chọc nhau vài câu, lúc gần đi, còn cố ý dán vào bên tai Cain nhỏ giọng nói: "Cain, mặc dù quý cô Lâm Gia rất đẹp, thế nhưng hai nửa thú kia mạnh mẽ đến mức biến thái, mình cảm thấy cậu không có một phần thắng nào, chi bằng sớm rút lui đi."

Cain nghe được, nổi giận, nhướng mày trợn mắt, đang muốn nổi điên, thì Lannok đã như một làn khói dắt theo vị phụ tá kia biến mất dạng.

Lannok rời đi vội vã, thế nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Lâm Gia. Trên đường đi, cô tìm cơ hội len lén hỏi Cain: "Thiếu tá Lannok là quân nhân khu C8 sao? Đoàn Độc Lập đã xảy ra chuyện gì?"

Cain liếc nhìn Liệt Minh Uy đi ở phía trước, nhỏ giọng nói: "Thiếu tá Lannok vốn không phải là quân nhân khu C8, cậu ta từng được quan chấp pháp đứng đầu thủ đô khen ngợi. Nhưng ba năm trước đây, cậu ta đột nhiên chủ động đưa ra yêu cầu cư trú trên đất liền, làm bác sĩ quân y ở chiến trường. Bởi vì, chỗ ở của cậu ta thuộc phạm vi quản lí của khu C8,  cậu ta muốn ở lại, thì phải phục tùng quân lệnh của bộ chỉ huy khu C8."

Liệt Minh Uy quay đầu nhìn Cain một cái, trong mắt ý tứ cảnh cáo rõ ràng.

Cain không thể làm gì khác hơn là im miệng, Lâm Gia cũng thức thời  không hề hỏi tới nữa.

Liệt Minh Uy sắp xếp trụ sở cho nhóm người Corey là một tòa nhà ba tầng, đây là trụ sở tốt nhất của thành phố York. 

Trong ba ngày ở lại thành phố York này, Lâm Gia và nhóm người Corey sẽ ở tại nơi này.

Vì lý do an toàn, Lâm Gia được sắp xếp ở tại lầu cuối. Lầu cuối có ba gian phòng, Lâm Gia ở gian lớn nhất, tất nhiên Ngân Hổ và Tatu cũng sẽ ở cùng cô. Còn Corey và nhóm hộ vệ thân cận thì ở tại hai gian phòng khác của lầu cuối. Theo như quy định, mỗi buổi tối, sẽ có một hộ vệ đến phòng của Lâm Gia phụ trách bảo vệ cô. Mười quân nhân mà Liệt Minh Uy phái tới ở tại lầu hai, phụ trách canh gác.

Lầu một là phòng khách và phòng bếp, mỗi một tầng lầu đều có nhà vệ sinh, cuộc sống thường ngày rất dễ dàng.

Tủ lạnh của phòng bếp có đầy đủ thức ăn dùng trong ba ngày, Quân Đoàn Đặc Chủng phái tới hai người lính hậu cần phụ trách nấu cơm cho mọi người.

Lâm Gia quét dọn gian phòng sạch sẽ, trong phòng có một tủ gỗ và  hai cái giường lớn. Tủ gỗ hẳn là đồ cổ, chế tác tinh xảo, không có chỗ nào bị tổn hại. Ga trải giường đều hoàn toàn mới, còn là màu hồng nhạt mài phái nữ ưa thích, vừa nhìn đã biết là đặc biệt chuẩn bị vì Lâm Gia.

Trên sàn nhà gỗ được trải một tấm thảm bằng lông cừu trắng tinh mềm mại, Ngân Hổ và Tatu vừa bước vào phòng đã vui vẻ lăn lộn đùa giỡn trên thảm.

Hơn một tháng nay, mỗi ngày nhóm người Corey đều tập trung tinh lực cao độ, thời thời khắc khắc giữ vững cảnh giác, trực ngày trực đêm, mỗi ngày chỉ được ngủ bốn giờ. Lúc ngủ chỉ có thể rút vào chỗ ngồi trên xe hoặc nằm trên mặt đất, cho dù thân thể và tinh thần vô cùng mệt nhọc. Hôm nay, cuối cùng đã có thể nằm trên giường lớn nghỉ ngơi mấy ngày, những quân nhân âm thầm mừng rỡ, trên mặt cũng hiện ra vẻ mệt mỏi.

Lính hậu cần ở phòng bếp làm bữa ăn tối, Corey ở phòng khách lầu một thương nghị sự tình với Liệt Minh Uy, Cain và Healy lấy quy định hộ vệ cận thân, ở lỳ trong phòng Lâm Gia không chịu đi ra ngoài. Ngân Hổ cũng thật thích Cain và Healy cho nên cũng mặc kệ hai người ăn vạ trong phòng Lâm Gia, nhưng Mike và Riva thì không tốt số như vậy, Mike vừa mới đặt chân bước vào cửa, liền bị Ngân Hổ ném ra ngoài không chút lưu tình.

Lâm Gia đã tương đối quen thuộc khi ở chung với đàn ông, trên căn bản có thể xem như các anh không tồn tại. Cô đơn giản thu dọn một tý, rồi lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Healy đứng dậy chuẩn bị theo Lâm Gia vào, lại bị Cain trừng mắt nhìn, đành phải ngượng ngùng lui về.

Cain hả hê cởi nút áo đi tới phòng tắm, mới vừa bước được hai bước thì thấy một cái bóng trắng chợt lóe, Ngân Hổ đã vọt vào phòng tắm trước Cain. Chỉ thấy đuôi anh vung lên, nặng nề đóng cửa phòng tắm lại.

Đến khi Cain hoàn hồn, nhìn thấy cửa phòng tắm khép chặt, giận đến mức dậm chân tại chỗ, hét lớn: "Cái tên sắc hổ này, chuyện tốt gì cũng đều bị ngươi cướp hết!"

Lâm Gia bị Ngân Hổ đột nhiên xông tới làm giật mình, vốn là muốn đuổi anh ra ngoài, nhưng khi nghe Cain oán trách, liền rất nhanh bỏ đi cái ý định này.

Thay vì cho Cain hoặc những người khác quan sát mình tắm rửa, thì không bằng để cho Ngân Hổ ở lại đây vẫn tốt hơn rất nhiều.