Khi Lâm Gia kiểm tra vết thương trên người Ngân Hổ, thì kinh ngạc phát hiện đa số vết thương đều đã khép lại, có vết thương nhỏ thậm chí đã lên da non, tốc độ khép lại thật sự vượt quá phạm vi hiểu biết của cô.
Đúng lúc này, hai người nhân viên y tế đẩy xe đến, trong tay người thanh niên đó còn cầm một thùng thịt bò lớn, người nọ thấy Lâm Gia đang xem vết thương trên người Ngân Hổ, cười nói với cô: "Con hổ trắng này thật là do cô nuôi lớn sao? Nó quả thực là kỳ tích. Động vật bị nhiễm virus zombie trong 48 giờ sẽ mất đi sức sống biến thành một cái xác không hồn, nhưng nó lại không có biến thành zombie, ngược lại sức sống càng thêm tràn trề, ngay cả gien cũng có biến đổi lớn, cũng giống như người..."
"Được rồi, đừng dong dài." Một người bác sĩ lớn tuổi khác nhanh chóng cắt ngang lời cậu ta nói, chỉ vào thùng thịt bò: "Còn không mau cho hổ trắng ăn đi."
Corey nhìn thùng thịt bò, kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại là thịt bò chín? Loài hổ không phải đều ăn thịt tươi sao?"
Người bác sĩ trẻ tuổi nhìn nhìn Lâm Gia: "Chúng tôi cũng thấy kỳ quái, không biết tại sao hổ trắng không chịu ăn thịt tươi, chỉ ăn thịt chín. Quý cô, trước đây ngài đều cho nó ăn thịt chín sao?"
Lâm Gia nghe vậy ngẩn ra, trước đây Ngân Hổ chỉ thích ăn thịt tươi thôi, lâu lâu cũng chịu ăn một chút thịt chín nhưng bất quá cũng chỉ là ăn chơi, nếu như có thịt tươi nó tuyệt đối không bao giờ đụng tới thịt chín. Cô nghĩ nghĩ, an ủi vuốt ve cái đầu đầy lông của Ngân Hổ, ôm lấy cổ nó, dán môi bên tai nó nhẹ giọng nói: "Ngân Hổ, từ lúc nào ngươi lại chỉ thích ăn thịt chín? Không phải trước đây ngươi thích ăn thịt tươi nhất sao?" Kỳ thật cẩn thận nghĩ liền rõ ràng, Ngân Hổ nhất định là sau khi virus zombie phát sinh biến dị, mới trở nên chỉ thích ăn thịt chín. Chỉ là loại thay đổi này có ý nghĩa như thế nào? Lâm Gia không đoán được.
Ngân Hổ giật giật lỗ tai, ánh mắt lóe lên, bỗng nhiên quay đầu hướng người bác sĩ trẻ tuổi cầm khối thịt chín chuẩn bị cho nó ăn kia rống cao một tiếng, người nọ sợ tới mức liên tục lui về phía sau, khối thịt trong tay cũng rơi xuống đất.
"Ngân Hổ!" Lâm Gia sợ người đó bị chọc giận sẽ làm hại Ngân Hổ, vội vàng vỗ đầu Ngân Hổ một cái, nghiêm khắc khiển trách: " Không cho phép dọa người khác! Có nghe không!"
Ngân Hổ ngoan ngoãn quay đầu cọ cọ mặt Lâm Gia, ngước đôi mắt trông mong nhìn cô, cổ họng phát ra tiếng khò khè trầm thấp, trong ánh mắt màu lam tràn đầy ủy khuất.
Ánh mắt đáng thương tràn đầy mong đợi kia làm cho tim Lâm Gia chợt thắt lại, cô nhìn vòng sắt thật dày đang chặt chẽ khóa bốn chân và cái đuôi của Ngân Hổ, hít hít cái mũi nén ẩm ướt trong mắt trở về.
Cô ôm cổ Ngân Hổ, hôn cái mũi ướt sũng của nó một cái, ngón tay nhẹ nhàng chải vuốt bộ lông mềm mại trên gáy nó, ôn nhu nói: "Không muốn người khác đút ăn, cũng không cần phải hù dọa bọn họ như vậy."
Hành động này của Ngân Hổ cô còn không hiểu sao, không phải là thấy cô đến mới không chịu để ăn người khác đút ăn sao. Trước kia nó cũng thường xuyên dùng cách này làm nũng và giận dỗi, cùng Tatu tranh đoạt sự chú ý của cô.
Lâm Gia nhờ Corey cầm thùng thịt bò đến, cầm một miếng thịt đưa đến bên miệng Ngân Hổ. Ngân Hổ vui vẻ khò khè một tiếng, nheo đôi mắt xanh lại, cọ cọ tay Lâm Gia, há miệng cẩn thận cắn khối thịt, nhấm nuốt mấy miếng liền nuốt vào bụng, ăn xong thì liếm liếm miệng lại khò khè trông mong nhìn Lâm Gia.
Lâm Gia nhịn cười, lại cầm lên một miếng thịt đưa đến bên miệng nó, không bao lâu thùng thịt bò rất nhanh đã bị Ngân Hổ xử lý xong.
Ăn xong, Ngân Hổ hình như không còn khó chịu như hôm qua nữa, nó thỏa mãn quơ quơ lỗ tai, gầm nhẹ một tiếng với Lâm Gia.
Lâm Gia thấy Ngân Hổ ăn ngon miệng như vậy, lo lắng trong lòng mới hơi giảm đi một chút, cười vỗ vỗ cái đầu cực to của nó: "Ngân Hổ, ngoan lắm."
Corey nhìn đồng hồ một chút, đã sắp đến giờ bộ đội xuất phát.
Corey đi đến bên người Lâm Gia, thấp giọng nói: "Chúng ta cần phải trở về, quân đoàn sẽ lập tức xuất phát."
Lâm Gia gật gật đầu, cô rất muốn ở lại với Ngân Hổ, nhưng mà lý trí nói cho cô biết, loại yêu cầu này tuyệt đối không thể nói ra miệng, cho nên chỉ đành phải lưu luyến sờ sờ đầu Ngân Hổ: "Ngân Hổ, không phải sợ, ta cũng ở trên một chiếc xe khác đi cùng ngươi mà."
Corey vừa bế Lâm Gia lên, Ngân Hổ lập tức giãy dụa ngẩng đầu, phát ra tiếng gầm nhẹ dồn dập về phía Lâm Gia, mắt xanh toát ra quyến luyến và thương tâm nồng đậm.
Cái mũi Lâm Gia liền chua xót, nhịn không được hốc mắt liền ướt, cô cắn cắn môi nhịn nước mắt xuống, cười dịu dàng trấn an Ngân Hổ: "Ngân Hổ, nghe lời! Yên tâm đi, trên đường ta đều đi cùng ngươi, chỉ cần bọn họ cho phép ta sẽ đến gặp ngươi."
Ánh mắt Ngân Hổ ảm đạm xuống, quay đầu nhắm đôi mắt lại, ghé vào trên giường sắt không nhúc nhích nữa.
Lâm Gia lau đi khóe mắt ướt át, miễn cưỡng cười với Corey: "Thượng tá Corey, chúng ta đi thôi."
Corey xem hết tất cả, cũng cảm thấy hơi khó chịu, anh thở dài một hơi an ủi Lâm Gia nói: "Con hổ trắng này thật sự rất thông minh. Cô đừng lo lắng, mỗi ngày khi bộ đội ngừng lại nghỉ ngơi lấy sức, tôi sẽ xin Hoffman đồng ý cho cô đến gặp nó."
Lâm Gia cảm kích cười nói: "Vậy thì rất cám ơn anh."
Lỗ tai Ngân Hổ khẽ động, thoáng mở đôi mắt. Chờ Corey ôm Lâm Gia xuống xe, nó mới quay đầu nhìn bóng dáng Corey, đôi mắt màu lam trong trẻo vô cùng.
Khu D9 chuẩn bị cho Lâm Gia một chiếc xe Jeep bọc thép đã được ngụy trang. Thân xe cao lớn, không gian bên trong xe rất rộng, băng ghế sau đã bị tháo dỡ, thay vào đó là một cái giường xếp, trên giường trải một tấm đệm thật dày, đệm màu bạc mắc tiền được xếp ngăn nắp đặt ở đầu giường.
Riva và Mike ngồi ở vị trí điều khiển và phó điều khiển trên xe, ban ngày Riva phụ trách lái xe. Cain là cận thân hộ vệ của Lâm Gia, chủ yếu phụ trách bảo vệ an toàn của cô, nên cùng với Corey ngồi cùng cô ở phía sau, hiện tại ba người Cain, Rive, Mike đã sớm chờ ở trong xe.
Corey lên xe Jeep, ôm Lâm Gia cẩn thận đặt lên giường, Cain lập tức đưa bữa sáng cho Lâm Gia, bữa sáng của cô hôm nay là một hộp sữa nóng và bánh mì kẹp thịt.
Cain nhân cơ hội ngồi vào bên cạnh Lâm Gia, cười tủm tỉm nói: "Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi. Quân đoàn sẽ lập tức xuất phát, cô không có gì lót bụng sẽ chịu không nổi xóc nảy đâu."
"Ừm, cám ơn anh, thiếu tá Cain." Lâm Gia cười nói.
Cain gãi gãi lỗ tai, cười nói: "Cô gọi tôi Cain là được rồi, còn mang theo cái gì quân hàm, thấy rất xa cách. Tuy rằng cô còn không chưa tiếp nhận tôi, nhưng chúng ta dù sao cũng xem như là bạn mà."
Lâm Gia gật gật đầu: "Cain."
Cain nghe được tim liền rung động, ngây ngô nở nụ cười.
Corey buồn cười liếc Cain một cái, hướng anh vươn tay: "Bữa sáng của mình đâu?"
Cain sửng sốt, ngượng ngùng gãi đầu, hắc hắc cười nói: "Mình tưởng cậu đã ăn rồi?! Với lại... Bộ hậu cần cũng đã phân phát xong thức ăn rồi, cũng... không còn gì để ăn."
Mike ngồi phía trước nghe vậy quay đầu lại, chuyển đến một ổ bánh mì đen, nhìn Corey cười nói: " Thượng tá Corey, tôi còn lại một ổ bánh mì, nếu không chê thì cậu cầm ăn đi."
Corey do dự một chút, nhận ổ bánh mì đen hướng Mike quơ quơ: "Cám ơn, tôi đây không khách khí!"
Tươi cười trên khóe miệng Mike phút chốc cứng đờ, cười gượng vài tiếng xong xoay người sang chỗ khác.
Trong mắt Corey hiện lên một tia trào phúng, Mike cho rằng mình khinh thường sẽ không muốn ăn thức ăn của cậu ta, mới cố ý trước mặt Lâm Gia làm bộ làm tịch. Rõ là ngốc thích tự cho mình là đúng! Thức ăn trân quý như vậy, nếu cậu ta tự nguyện chịu đói nhường đồ ăn cho mình, thì không có lý do gì mà không nhận "Ý tốt" này của cậu ta.
Mắt Cain khẽ chuyển động, đưa ấm nước cho Corey, nhướng mày cố ý lớn tiếng nói: "Trưởng quan, cậu mau ăn đi. Thượng tá Mike khó khi nào hào phóng được một lần, đừng có làm mất sĩ diện của cậu ấy!"
Mike nghe vậy sống lưng cứng ngắc, môi mím thành một đường thẳng tắp.
Lâm Gia chớp chớp mắt, khóe miệng vô thức cong lên, khi phát hiện ra thì luống cuống nhanh thu đi tươi cười vùi đầu gặm bánh mì.
Corey nhếch mày, mặt không chút thay đổi nhận ấm nước sôi uống một hớp xong rồi ăn bánh mì đen, chỉ là trong mắt không dấu được ý cười nhạo.
Riva căm giận thông qua kính chiếu hậu trừng mắt nhìn Cain, nhịn không được quay đầu phản bác nói: "Cậu nói bậy! Lần nghỉ đông ngày đó sau khi cậu ở quán bar uống say không còn biết gì thì phát hiện đã quên mang tiền, chẳng phải là thượng tá thay cậu trả..."
Mike một phen kéo Riva lại, trầm giọng nói: "Đừng lắm miệng!"
Cánh tay to lớn của Cain thẳng tắp giơ lên chào kiểu quân đội, trên mặt không hề có chút xấu hổ: "Đúng đúng, tôi thừa nhận có chuyện này. Thượng tá đã thay tôi thanh toán tiền một lần, hơn nữa vì muốn giáo huấn tôi để lần sau không tái phạm mà đêm đó liền đến ký túc xá của tôi cầm lại tiền, làm cho mấy tên anh em cùng ký túc xá cười nhạo tôi smấy ngày trời."
"Xì ——" Lâm Gia rốt cục không nín được cười ra một tiếng, suýt chút nữa đem sữa trong miệng phun ra, cô đỏ mặt xấu hổ nhìn đám người Cain cười cười: "Tôi vừa mới... Uống..." Nói xong liền ngượng ngùng cúi đầu, mi mắt rung động che dấu ánh mắt, khóe môi lại khống chế không được nhếch lên.
Mặt Mike lúc đỏ lúc trắng, anh biết loại sự tình này càng giải thích càng có vẻ giả tạo, nên ẩn nhẫn không nói lời nào.
"Cậu cái tên chết tiệt này dám bẻ cong sự thật! Ngày đó cậu say quá mức, thượng tá Mike tốt bụng đưa cậu về ký túc xá, sau khi trở về là cậu tự mình say khướt mà vung loạn tiền tùm lum." Riva bùng nổ, xông đến chỗ Cain quát.
"Tôi sao có thể bẻ cong sự thật? Lúc ấy tôi thật sự còn trả tiền lại cho thượng tá Mike, cậu ta còn nói "Cũng tốt, miễn cho cậu sau khi tỉnh rượu lại quỵt nợ " ". Mặt Cain không đỏ tim không đập nói, dù sao anh cũng chỉ khuyếch đại lên một chút, cũng không tính là nói dối. Ai kêu hai tên này quá kiêu ngạo, mặt dày mày dạn muốn cùng bọn họ cướp Lâm Gia, không nhân cơ hội giáo huấn một chút là không được.
"Tất cả đều câm miệng! Còn chưa xuất phát đã nội chiến, hai người các cậu đều là quân nhân!" Corey lớn tiếng ngăn cản hai người khắc khẩu: "Chờ tới khi quân đội nghỉ ngơi, phạt hai người các cậu hít đất một trăm cái!"
Cain và Riva đều trừng mắt nhìn đối phương một cái, thở phì phò đồng thời xoay người không thèm nhìn nhau nữa.
Mike xoay người nhìn Corey, cười lạnh nói: "Xem ra ngày đó tôi thật sự là có lòng tốt xử lý chuyện xấu, ngược lại hôm nay làm thiếu tá Cain bị cười nhạo."
Corey nghiêm khắc nhìn Cain: "Cain, vừa rồi cậu rất vô lễ. Còn không mau giải thích với thượng tá Mike." Mọi người ở đây đều thuộc quân đoàn đặc chủng, hiện tại Mike có thể xem như là cấp trên của Cain, cấp dưới ở trước mặt cấp trên tỏ ra khó chịu, truyền ra ngoài đối với Cain cũng không tốt.
Cain không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào khác, anh chỉ đành phải thành thành thật thật giải thích với Mike: "Trưởng quan! Thành thật xin lỗi!"
Mike chờ anh nói xin lỗi xong, mới mỉm cười chậm rì rì nói: "Thiếu tá Cain bất quá là hay nói giỡn, cũng không có gì quá quan trọng, tôi không ngại."
Đáy lòng Cain xem thường, cậu không ngại còn buộc tôi giải thích làm gì?! Tát người ta một cái còn muốn khoe là mình thông minh sao?!
"Trưởng quan!!" An Đức bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa xe, đoan chính làm quân lễ.
"Chuyện gì?" Corey hỏi.
An Đức nhìn Lâm Gia đang nhìn mình, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ hồng, tim cũng bắt đầu đập nhanh.
Anh lấy lại bình tĩnh, cầm bao giấy trong ngực đưa cho Corey: "Đây là chút đồ ăn vặt gửi cho quý cô Lâm Gia, hy vọng cô ấy có thể nhận."
Corey xem xét một chút thứ trong bao giấy rồi mới đưa cho Lâm Gia, hỏi An Đức: "Cậu làm sao mua được nhiều đồ ăn cao cấp như vậy? Chắc là tốn không ít tiền nhỉ?"
Lâm Gia lấy thứ trong bao giấy ra, bên trong có một túi hoa quả khô, một hộp bánh vòng cao cấp, một lọ sữa đường, hai bao thịt bò lớn và một thanh chocolate cực to được đóng gói tinh mỹ. Chút đồ ăn vặt này xuyên không về trước kia thì không đáng kể chút nào, nhưng ở thế giới vật chất cực kỳ thiếu thốn này, lại xem như là vật xa xỉ, cho dù thân phận Tân Hiểu là phụ nữ cao quý, cũng chỉ thỉnh thoảng mới có mà ăn.
An Đức lén nhìn Lâm Gia, thấy mặt cô lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, trong lòng lại vui vẻ, gãi gãi đầu, ngại ngùng cười nói: "Không phải một mình tôi mua, mà là mọi người cùng nhau hùng tiền đặt hàng. Nơi cung cấp thực phẩm đến tận vừa rồi mới đưa mấy thứ này đến, thật may là vẫn còn kịp..."
Lâm Gia có chút cảm động, thầm nghĩ đám bé trai lớn xác này thật đúng là rất đơn thuần, rất đáng yêu.
Cô cười giơ bao giấy lên quơ quơ, rất thành khẩn nói lời cám ơn với An Đức: "Tôi thật sự rất thích. Cám ơn nhiều lắm, An Đức. Thay tôi chuyển lời dùm, nói là tôi rất cám ơn mọi người."
Mặt An Đức càng đỏ hơn, liên tục xua tay, cổ họng ấp úng nói: "Không, không cần cảm ơn. Thật, thật sự. Tôi, tôi đi trước..." Nói cũng chưa nói hết câu đã nhanh chóng chạy đi mất.
Cain ngắm thanh chocolate trên tay Lâm Gia, trong lòng thầm mắng đám binh nhì kia thật giảo hoạt, nhất định phải tìm cơ hội giáo huấn bọn họ mới được!
Sau khi Kiều An giao ba lô cho trung sĩ, quay người lại ôm Tân Hiểu vào lòng, nóng vội ở trên môi mọng của cô trằn trọc hút một phen sau, cánh tay càng thêm buộc chặt, hận không thể khảm thân thể yêu kiều nhỏ nhắn của cô vào trong ngực.
Tân Hiểu nhéo thịt mềm bên hông hắn một chút, sẳng giọng: "Em cũng sắp không thở nổi, anh còn không mau buông tay..."
Kiều An thở dài một hơi, thả lỏng cánh tay, nhưng vẫn ôm cô, vẻ mặt có chút cô đơn, dán bên tai cô thấp giọng nói: "Hy vọng anh còn có thể sống đến khi giúp em đạt thành tâm nguyện..."
Tân Hiểu nghe được tim liền run lên, đôi tay ôm chặt lấy hắn, cố gắng cười nói: "Đừng nói chuyện ngốc như vậy. Anh khẳng định sẽ không gặp chuyện không may, em chờ tin tức tốt của anh."
Nhiều năm qua Kiều An vẫn dùng sinh mệnh để bảo vệ cô, mặc dù cô chưa thể xem là yêu Kiều An tới tận xương tủy, nhưng vẫn tương đối có tình cảm khá sâu.
Quân đoàn đặc chủng hộ tống tổ đặc phái đi thủ đô có thể nói là một chuyến đi tử vong, cô cũng từng do dự. Bởi vì sau khi Kiều An gia nhập quân đoàn đặc chủng, vô cùng có khả năng còn chưa bắt đầu thực hiện kế hoạch của cô thì đã toi mạng ở nơi nào đó trong lúc chiến đấu. Nhưng cuối cùng nhiều năm qua đi tâm nguyện chiến thắng tình cảm, cô vẫn cố gắng dụng tâm thuyết phục Clermont để cho Kiều An gia nhập quân đoàn đặc chủng.
Giờ phút này hai người phải đối mặt với ly biệt, lo lắng và sợ hãi đã nhiều ngày bị cô cố ý xem nhẹ nay lại toàn bộ tràn lên trong lòng, cô bắt đầu hối hận đã để cho Kiều An gia nhập quân đoàn đặc chủng.
Tân Hiểu càng nghĩ càng sợ hãi, nếu Kiều An chết, cô có thể chịu được sao?
Cô cực lực khắc chế thân thể đang run rẩy, dán mặt vào trong ngực dày rộng của Kiều An, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, tầm mắt bỗng nhiên bắt đầu mơ hồ.
Tân Hiểu ngẩng đầu nâng mặt Kiều An, nhẹ giọng nói: "Em hối hận, Kiều An. Nếu không... Anh đừng đi, việc kia em cũng không cần anh đi làm. Em sẽ lập tức đi nói với Clermont, bảo anh ấy triệu hồi anh về quân doanh..."
Kiều An cầm tay cô đưa đến bờ môi hôn nhẹ, cười nói: "Ngốc à, quân lệnh không thể sửa, làm sao có thể thay đổi thất thường như vậy. Vả lại, ngoài anh ra, còn có ai có thể giúp em xử lý việc này?"
Kiều An một lần nữa ôm Tân Hiểu vào trong ngực, ôn nhu nói: "Yên tâm đi, anh nhất định sẽ còn sống trở về gặp em."
Clermont và một đám sĩ quan đứng ở trên đài cao xa xa, nhìn chăm chú vào đoàn xe quân đội đặc chủng đang theo thứ tự chạy vào cửa thông đạo. Tân Hiểu yên lặng đứng ở bên cạnh Clermont, nhìn chằm chằm một chiếc xe thiết giáp có đường vân màu đỏ đi phía cuối đoàn xe, trong mắt chợt xuất hiện một chút lệ quang.