Tận Thế Đàn Thú

Chương 10




"Mau tiêm cho cậu ta thuốc cầm máu và thuốc an thần!" Bác sĩ trưởng từ trong kinh ngạc thanh tỉnh lại, vỗ tay một cái lớn tiếng ra lệnh nhân viên bảo hộ, trong lúc bối rối hắn ta đã quên mất thuốc an thần căn bản đã sớm không có tác dụng gì với Devic.

Hoffman nghiêm túc lạnh lùng xông lên trước, đẩy nhân viên bảo hộ đang chuẩn bị tiêm thuốc mê cho Devic ra, xoay người lạnh lùng nói với bác sĩ trưởng: "Lập tức tiêm cho Devic 10 CC vacsin zombie mới bào chế!"

"Cái gì?!" Bác sĩ trưởng không thể tin được trừng mắt nhìn Hoffman: "Thượng tá Hoffman, ngài không phải nói giỡn chứ..."

Cái gọi là vacsin zombie thật ra hoàn toàn không có hiệu quả miễn dịch gì, căn bản chính là tiêm virus zombie vào cơ thể, lúc trước thường dùng để thực nghiệm cho người tử tù hoặc đám động vật nhưng cho đến bây giờ chưa từng có một ai thông qua được thí nghiệm, toàn bộ đều biến thành zombie.

Tiêm vào cho Devic vacsin zombie chính là thúc giục anh ta tiến hóa nhanh hơn một bước biến thành zombie, vậy không phải là muốn mạng anh ta sao?!

Hoffman nhìn bác sĩ trưởng, hàn ý âm u tịch mịch trong mắt bắt đầu bắn ra, âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi lệnh cho các người lập tức tiêm cho thiếu tá Devic 10 CC vacsin zombie! Không nên để tôi nói lại lần nữa!"

Corey phẫn nộ vọt tới trước mặt Hoffman, quát anh: "Cậu là có ý gì? Cho Devic làm vật thí nghiệm sao?"

Lâm Gia bởi vì đang nắm lấy cánh tay Corey nên cũng bị anh lôi theo, cô cũng như Corey kinh ngạc nhìn chăm chú vào Hoffman.

Hoffman lạnh lùng nhìn Corey: "Muốn bảo vệ được tính mạng Devic, chỉ có duy nhất một biện pháp này! Nếu còn kéo dài thời gian, cậu ta rất nhanh sẽ bị những tế bào dị biến trong cơ thể phản phệ mà chết!"

Corey còn đang muốn tranh cãi thì Devic lại lần nữa phát ra tiếng la thê lương, dẫn tới mọi người đều nhìn qua.

Devic nhắm chặt hai mắt, há miệng không ngừng rống lên, toàn thân buộc chặt, thân thể phát cuồng giãy dụa vặn vẹo, tựa như có vật gì đó rất đáng sợ đang chiếm đoạt, cắn nuốt máu huyết anh ta.

Anh ta điên loạn không ngừng dùng thân thể mình liều mạng đập trên giường sắt, miệng vết thương trên người chưa khép lại bị động tác của anh ta liên lụy toàn bộ vỡ ra, máu loãng cùng mồ hôi trọn lẫn ướt đẫm toàn thân, từng giọt máu còn vẩy ra khắp sàn nhà chung quanh. Da thịt đỏ bừng dần dần trở nên trong suốt, da dẻ nổi lên chi chít mạch máu màu đỏ tím, cứ như sẽ lập tức bạo liệt mà vỡ ra.

Hoffman biết tình huống đang nguy cấp, một phen nắm áo Corey, lạnh lùng nói: "Cậu muốn nhìn Devic chết sao? Nơi này thuộc quyền khống chế của tôi, tôi lệnh cho các người làm như thế nào thì phải làm như thế đó!! Ai phản đối chính là cãi lại quân lệnh!!"

Corey căm tức nhìn Hoffman, xiết chặt nắm đấm, môi nhếch lên nhẹ run run nhưng cũng không có mở miệng nữa.

Hoffman hừ lạnh một tiếng bỏ tay xuống, quát với nhân viên bảo hộ: "Nhanh chóng tiêm cho cậu ta vacsin zombie!!"

Bốn gã nhân viên bảo hộ thân thể khoẻ mạnh nhanh chóng mặc quần áo chống khuẩn vào, liều mạng đè tay chân Devic lại, nhanh nhẹn buộc chặt anh ta bằng băng dán.

Hoffman nhanh chóng tiêm 10 CC vacsin zombie vào tĩnh mạch trên cánh tay phải của Devic, sau đó lui sang một bên quan sát phản ứng của anh ta. 

Qua một hồi lâu, Devic phát ra một tiếng ngâm đau đớn thật dài, biểu tình vặn vẹo hơi hơi thả lỏng, thân thể đình chỉ giãy dụa kịch liệt, suy sụp nằm đổ trở lại trên giường.

Màu sắc da thịt anh ta không hề trong suốt, mà là lúc đỏ lúc trắng, dụng cụ đo nhiệt độ cơ thể anh ta không ngừng biến ảo, lúc thì lên rất cao lúc lại xuống rất thấp.

Devic nằm ngửa trên giường, hai mắt nhắm chặt, đỉnh đầu đong đưa, thân thể vô lực run rẩy, khớp hàm không ngừng cắn khanh khách.

Mười mấy phút sau, mọi người kinh ngạc phát hiện miệng vết thương bị vỡ ra trên người Devic đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, gân mạch chỗ cụt tay mấp máy lên xuống, bao lại mạch máu bị vỡ ra cùng đoạn xương, mà da thịt cũng chậm rãi biến trở về màu sắc bình thường.

"Cậu ta làm sao rồi?" Corey nhịn không được hỏi Hoffman.

"Bởi vì không biết tại sao, gien Devic sinh ra đột biến, tạo ra những tế báo có khả năng cắn nuốt virus zombie, đồng thời cũng làm cho máu huyết biến đổi trở thành hợp chất phức tạp hơn, nếu không có đủ virus zombie làm thức ăn, tế bào dị biến sẽ phản phệ lại chính thân thể của cậu ta. Mà lúc nó cắn nuốt virus zombie đồng thời cũng sẽ tiết ra chất xúc tác kích thích máu và bộ phận cơ thể sinh trưởng." Hoffman nhìn chằm chằm Devic, kiên nhẫn giải thích: "Đây là trường hợp mà gần đây bộ chỉ huy tối cao mới phát hiện, sau khi đến thủ đô tôi sẽ kể lại cho cậu nghe. Trong cơ thể sinh ra loại tế bào dị biến này sẽ cảm thấy cực kì thống khổ, không phải người thường có thể chịu đựng được, hy vọng Devic có thể tiếp tục gắng gượng."

Hoffman vừa dứt lời, chỉ thấy thân thể Devic mãnh liệt chấn động vài cái, sau đó xụi lơ cả người ầm ầm ngã xuống, hoàn toàn ngất đi.

"Tốt lắm, buông ra cậu ấy ra đi!Sau khi vệ sinh phòng bệnh sạch sẽ, tiêm cho cậu ta thêm một mũi nữa là được." Hoffman thở dài một hơi nhẹ nhõm, anh đã thành công, trường hợp Devic và cái người thanh niên thần bí kia giống nhau, nhưng không biết cậu ta có thể giống người đó may mắn vượt qua hay không.

Hoffman đem ống tiêm cất vào trong cái hòm thuốc đặc chế, tháo cái bao tay xuống ném vào thùng rác, xoay người phân phó bác sĩ trưởng: " Hai mươi tư giờ tiếp theo, thân thể Devic sẽ từng bước xuất hiện các dấu hiệu cơ quan nội tạng suy kiệt, đến lúc đó mọi người trăm ngàn lần không được đến gần cậu ta, cũng không cần làm biện pháp cứu hộ gì cả, chỉ cần tiến hành nghiêm mật theo dõi và ghi chép số liệu kiểm tra triệu chứng bệnh tật của cậu ta là được, cách một giờ đem đầy đủ tình trạng của cậu ta báo cáo cho tôi."

Nhân viên bảo hộ theo Hoffman phân phó, đâu vào đấy bắt đầu vệ sinh phòng bệnh sạch sẽ, thay băng vải và khăn trải giường mới cho Devic.

Sau khi ra khỏi sở nghiên cứu, hoàn toàn không còn ngửi thấy mùi máu tươi và thuốc sát trùng, tinh thần Lâm Gia mới khôi phục lại.

Cô chớp chớp đôi mắt đau rát, lông mày vẫn luôn căng thẳng giờ phút này mới thoáng thả lỏng xuống.

Corey quay đầu nhìn cô một cái, nhẹ giọng hỏi: "Quý cô Lâm Gia, cô có khỏe không?"

Lâm Gia ngẩn ra, ngẩng đầu đón nhận cặp mắt trong vắt ôn hòa của Corey, thấy anh bĩu môi mỉm cười ra hiệu với mình, cô mới giật mình ý thức được cô còn đang nắm chặt lấy cánh tay Corey.

Lâm Gia nhanh chóng buông lỏng tay ra, nhìn thấy cánh tay Corey bị cô bấu chặt tạo ra mấy vết lõm khá sâu, hơi ngượng ngùng: "Tôi không sao...Vừa nãy tôi quá khẩn trương đã làm anh bị thương, thật xin lỗi."

Corey cảm thấy thật buồn cười, chút đau nhứt này chỉ là gãi ngứa, Lâm Gia áy náy căn bản là không cần thiết.

Ánh mắt Corey nhìn Lâm Gia càng thêm nhu hòa: "Sắc mặt cô không tốt lắm, để tôi đưa cô trở về nghỉ ngơi."

"A, được, làm phiền anh." Lâm Gia gật gật đầu, tuy rằng vẫn còn lo lắng cho Devic, nhưng cô rõ ràng bây giờ mình ở lại cũng không giúp được cái gì, hơn nữa trong lòng cô còn đang băn khoăn chuyện Ngân Hổ, cô muốn tìm cơ hội nhờ Tân Hiểu giúp cô nói với tướng quân Clermont, có thể cho cô được gặp Ngân Hổ.

Hoffman ho nhẹ một tiếng, chen vào nói nói: " Thượng tá Corey, tướng quân Clermont đã an bài cho quý cô Lâm Gia nhân viên bảo vệ riêng rồi, trong lúc dừng lại khu D9 cô ấy không cần người khác bảo vệ. "

Corey nhíu nhíu mày, ẩn nhẫn lửa giận đang nhen nhóm trong lòng, nhìn thẳng Hoffman nghiêm túc nói: " Nếu bộ chỉ huy tối cao đã phê chuẩn cho tôi trở thành thành viên bộ đội đặc chủng hộ tống Lâm Gia, thì tôi đây là đang phụ trách an toàn toàn bộ hành trình của cô ấy, bất luận ở đâu, tôi cũng đều có trách nhiệm bảo vệ cô ấy, ai cũng không thể gạt tôi ra ngoài."

Hoffman liếc mắt nhìn Corey: " Chẳng lẽ ý tứ của thượng tá là phải làm cận thân hộ vệ cho quý cô Lâm Gia?"

Corey mặt không chút thay đổi, giọng điệu kiên định: "Tôi chỉ đang tuân theo chỉ lệnh của thượng tướng, ngài có nghi vấn gì sao?"

Nghe hai người đối thoại, nghĩ đến định nghĩa của từ cận thân hộ vệ ở thế giới này, lòng Lâm Gia thoáng cái chùng xuống.

Vừa nghĩ đến những ngày kế tiếp, Corey sẽ thời thời khắc khắc đi theo bên người cô, không hề cố kỵ quan sát cô tắm rửa ngủ nghỉ, Lâm Gia lập tức cảm thấy vô cùng rối rắm.

So với khu D9 đám cận thân hộ vệ “thanh niên sức trâu” được phái tới bảo vệ cô kia, thì đương nhiên Corey gần gũi với cô hơn một chút. Nói thật, ấn tương của cô với người đàn ông này khá tốt. Corey rất có phong độ quý ông, bộ dạng cũng không khó coi, còn đã từng cứu cô, thay cô giải vây.

Anh cũng không háo sắc giống Cain, cũng không âm trầm như Hoffman, thoạt nhìn là loại người thành thục, đáng tin cậy. Được rồi, nếu lúc cô tắm rửa không biết chỉ định người nào trong đám người kia thì cô tình nguyện chọn Corey, không chọn Healy hay người nào khác.

Lâm Gia đang không ngừng suy nghĩ thì một âm thanh quen thuộc bỗng nhiên vang lên: "Corey! Tình trạng của Devic thế nào? Cậu ta vẫn còn sống chứ?"

Lâm Gia ngẩng đầu nhìn, không ngờ Cain lại tự mình tìm đến đây. Chỉ thấy anh mặc qua loa bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, áo còn chưa cài nút, lộ ra phần ngực rắn chắc toàn băng vải, một tay đỡ vách tường chậm rãi đi đến chỗ bọn họ.

Corey vội vàng bước đến đỡ lấy anh: "Cậu chạy tới đây làm gì? Devic tạm thời không sao. Nhưng cũng không phải hoàn toàn có thể sống sót, phải xem cậu ấy có thể vượt qua hai mươi tư giờ kế tiếp hay không rồi mới tính tiếp."

Cain cậy mạnh hất nhẹ tay Corey ra, nửa người tựa vào trên vách tường chống đỡ cơ thể, nhíu mày nói: " Nghe Devic có chuyện, làm sao mà tôi có thể ngồi yên được?! Chỉ là cái tên bác sĩ đáng ghét kia không cho phép tôi đi ra, tôi chỉ còn cách thừa dịp bọn họ không chú ý mà trốn ra."

Lâm Gia nhìn thấy băng vải trong ngực Cain không có chảy máu, âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nghe anh nói như vậy, cảm thấy anh mặc dù có chút háo sắc, nhưng vẫn rất chính trực, lại thật lòng quan tâm đến bạn bè, thật sự tính cách cũng không đến nỗi nào.

Cain nhìn thấy Lâm Gia thân thiết nhìn chăm chú vào mình, đôi mắt lập tức sáng lên, người lập tức có tinh thần, thẳng lưng nói với Corey: "Corey, vừa rồi mình đã nghe hết toàn bộ. Mình cũng được cấp trên của thủ đô phê chuẩn làm bộ đội đặc chủng của Lâm Gia, có nghĩa vụ hộ tống cô ấy trong suốt hành trình được bình an đến thủ đô, các người đường mơ tưởng ném tôi ra!"

Hoffman giễu cợt cười một tiếng: " Thiếu tá Cain, hiện tại với cái bộ dạng này cậu còn có thể bảo vệ ai?"

Cain tức giận trừng mắt nhìn Hoffman, ưỡn ngực hô: "Dù cho tay chân tôi có bị què thật đi nữa thì cũng hơn xa so với người nào đó tay trói gà không chặt cần phải có người khác bảo vệ, rõ ẻo lả!"

Sắc mặt Hoffman trầm xuống, ánh mắt trở nên u tối hung ác.

Anh xuất thân từ gia đình quân nhân địa vị hiển hách, đáng tiếc từ nhỏ thân thể anh yếu ớt, không có cách nào như các nam nhân khác trong gia tộc trên chiến trường lập được những chiến công hiển hách, tranh nhau quân hàm cao.

Lòng tự trọng của Hoffman rất mạnh, anh hạ quyết tâm vô luận thế nào đi nữa cũng muốn được làm quân nhân, tố chất cơ thể không cho phép anh học ở trường quân đội hay đến trại huấn luyện, nên anh liền liều mạng học tập và thi đỗ trường cao đẳng hợp chủng quốc giỏi nhất quốc gia khoa nghiên cứu virus, sau khi tốt nghiệp trải qua một phen nỗ lực nữa mới có thể tiến vào thủ đô làm quan chấp pháp, vài năm sau rốt cục đạt được quân hàm thượng tá. Mặc dù Hoffman phải trải qua muôn vàn gian khổ mới đạt được thân phận quân nhân, nhưng mà trong mắt cha mẹ anh, những người làm quan chấp pháp không được tính là quân nhân chân chính, bao nhiêu cố gắng của anh đều không được gia tộc chấp nhận.

Corey thấy sắc mặt Hoffman càng ngày càng âm trầm, trong lòng thầm kêu không ổn. Anh đã từng nghe qua nhiều lời đồn đại về gia tộc Hoffman, trong lòng biết trong lúc vô ý Cain đã xúc phạm đến Hoffman. Hoffman là quan lớn mà bộ chỉ huy tối cao ở thủ đô phái xuống, đắc tội với anh ta không được lợi gì mà còn chọc giận anh ta, sợ rằng sẽ bị đoạt tư cách hộ tống Lâm Gia.

Corey vội vàng nghiêm khắc khiển trách Cain: "Cậu cũng có mạnh mẽ gì đâu chứ? Muốn có thể tận lực làm việc thì trước hết để cho bác sĩ giúp cậu chữa khỏi mấy vết thương này, mau trở về phòng bệnh đi!" Không đợi Cain mở miệng, anh đã nhanh bắt lấy cánh tay Cain kéo đi.

Hoffman im lặng nhìn Corey kéo Cain đang không ngừng kháng nghị biến mất ở cuối hành lang, sau đó mới xoay người nói với Lâm Gia: "Cô đi về trước nghỉ ngơi cho tốt, nếu Ngân Hổ và Devic có chuyện gì tôi sẽ phái người đến báo cho cô."

Anh lệnh cho đám người Healy dẫn Lâm Gia trở về phòng khách đặc biệt, còn bản thân thì lưu lại phòng giám sát tiếp tục quan sát Devic.

Lúc Lâm Gia trở lại phòng khách, nhân viên phục vụ đưa cơm chiều cho bọn họ.

Phần ăn của Lâm Gia có vẻ phong phú, thịt bò beefsteak và rau xanh, còn có một ổ bánh mì trắng thêm vài món điểm tâm ngọt, mà bữa tối của đám thủ vệ là một ổ bánh mì lúa mạch kẹp thịt heo nướng thật to.

Lâm Gia ngồi ở chính giữa bàn ăn, nhìn thức ăn trong đĩa của mình không hề có ý muốn động dao nĩa, đãi ngộ đặc biệt này làm cho cô cảm thấy có chút bất an.

Cô cũng không quá tán đồng chế độ bảo vệ phụ nữ quá mức này, mặc dù phụ nữ cực kì trân quý, hơn nữa còn gánh vác trọng trách sinh dục, nhưng bảo vệ quá mức đối với phụ nữ mà nói cũng không phải là chuyện tốt, đóa hoa trong tủ kính luôn rất dễ dàng bị bẻ gẫy.

Dù sao đây cũng là thời đại zombie hoành hành ác liệt, phụ nữ được sống một cuộc sống an nhàn sung sướng thật sự có vẻ không thích hợp. Nếu như phụ nữ được đàn ông bảo vệ sẽ hình thành thói quen, một khi gặp phải tình huống mất đi sự che chở này thì khả năng chết chắc là rất cao.

Lâm Gia vẫn luôn cúi đầu xuất thần suy nghĩ một hồi lâu mới ngẩng đầu, lại phát hiện đám người Healy đều đang tha thiết nhìn chăm chú vào mình, không có người nào động thức ăn ở trước mặt.

Lâm Gia bị bọn họ nhìn đến phát sợ, cười gượng nói: "Các anh tại sao không ăn cơm?"

Healy ngốc ngốc cười cười: "Ngài còn chưa ăn, chúng tôi đương nhiên cũng không thể ăn trước."

Nghe vậy Lâm Gia cầm lấy dao nĩa cắt một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa ăn vừa cười nói: "Nha, tôi ăn rồi, các anh cũng mau ăn đi."

Chúng nam bị Lâm Gia tươi cười làm dao động, trố mắt một hồi rồi mới ngây ngô cười cầm bánh mì to béo kia lên ăn, rất nhanh đã ăn xong hết.

Lâm Gia liếc nhìn trước miệng Healy còn chưa liếm hết, nhẹ nhàng đưa đĩa của mình đặt xuống trước mặt anh: "Tôi ăn không hết nhiều thức ăn như vậy, anh giúp tôi ăn phần còn lại đi."

Healy thụ sủng nhược kinh nhìn Lâm gia, nói chuyện cũng lắp bắp  : "Cho... Cho tôi ăn sao?"

Đám người còn lại thấy thế trong lòng chua lòm, tất cả đều bắn ra ánh mắt đao kiếm hung hăng nhìn Healy, phải biết rằng đây chính là Lâm Gia tỏ vẻ có hảo cảm với Healy nha! Có nghĩa là tiểu tử Healy này so với ai trong số họ cũng đều có cơ hội cùng Lâm Gia tiến hành chiều sâu tiếp xúc cao hơn!

Lâm Gia thản nhiên cười nói: "Đúng vậy, dù sao tôi cũng ăn không nổi." Cô cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ là đơn thuần cảm thấy thức ăn ở thế giới này thiếu thốn, không thể lãng phí dù là một chút, mà mình lại ăn không vô, cho nên mới cho người khác ăn, đối với cô thì cho ai cũng vậy thôi. Chẳng qua Healy ngồi gần cô nhất, hai người cũng như có chút quen biết nên mới cho anh ta ăn.

Healy kích động tay cũng run rẩy, suýt chút nữa ngay cả dao nĩa cũng cầm không được, anh thập phần quý trọng thức ăn Lâm Gia đưa, cẩn thận cắt vụn, sau đó chậm rãi ăn hết, ngay cả một giọt canh nước cũng không chừa lại.

Lâm Gia che miệng lặng lẽ ngáp một cái, từ lúc xuyên qua đến giờ cô chỉ mới chợp mắt được hai tiếng trên máy bay, thật sự đã chịu đựng hết nổi, thầm nghĩ tắm rửa xong sẽ thoải mái ngủ một chút.

Lâm Gia vừa đứng lên, chúng nam lập tức đi theo đứng dậy, tất cả đều mắt trông mong nhìn cô, hù cô hết hồn.

Healy hỏi: "Ngài có phải là muốn đi nghỉ ngơi?"

Lâm Gia gật gật đầu: "Tôi hơi mệt, muốn đi ngủ."

Ánh mắt Healy lóe lên, trấn định cười nói: "Vậy thỉnh ngài chỉ định mấy người trong số chúng tôi ngủ cùng đi."

Cùng ngủ?!! Trong đầu Lâm Gia ầm một cái, trong lòng nhất thời kêu rên không ngừng, cô suýt chút nữa đã quên đám thanh niên này là cận thân hộ vệ!! Cô đi đến đâu bọn họ liền theo tới đó, ngay cả tắm rửa ăn ngủ cũng phải đi theo! Thật sự rất nguy hiểm, cô không cần đâu!

"Tôi muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc, các anh không cần ngủ cùng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Lâm Gia ý đồ thuyết phục bọn họ.

Healy như chém đinh chặt sắt lắc đầu bác bỏ: "Không thể! Bên người ngài gì lúc nào cũng phải có cận thân hộ vệ đi cùng. Lúc phụ nữ nghỉ ngơi một mình thật sự khá là nguy hiểm, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn phát sinh trong lúc ngài ngủ, cho nên lúc nghỉ ngơi nhất định phải có người bảo vệ, đây là pháp luật quy định."

Khóe miệng Lâm Gia co rút, thầm nghĩ chẳng phải là có đám đàn ông mấy người đi cùng nên lúc phụ nữ ngủ mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao!

Cô đau đầu an ủi: "Nếu các anh đã nhất định như vậy, vậy nằm dưới đất nghỉ ngơi hoặc là ngủ sô pha đi." Như vậy là được rồi chứ, không cùng nhau ngủ trên một cái trên giường thì nguy hiểm sẽ nhỏ đi một chút.

"Cách này chỉ sợ là không thể." Healy vẻ mặt còn do dự: "Theo quy định, chúng tôi phải cùng ngài ngủ trên giường."

Lâm Gia bỗng nhiên rất muốn đánh người, đây là cái quy định gì?! Thời đại này phụ nữ rất thưa thớt nên có thể lợi dụng pháp luật tạo ra hết cơ hội này đến cơ hội khác để cho đàn ông hợp pháp ăn vụng sỗ sàng sao?!

"Tôi chỉ ngủ một lát thôi, sẽ không gặp chuyện không may..." Lâm Gia ai oán giãy dụa.

"Chỉ sợ ngài chỉ ngủ năm phút đồng hồ, cũng phải có người ngủ cùng." Healy nhăn mặt nhướng mày, anh không hiẻu vì sao Lâm Gia cố ý trái với quy định, chẳng lẽ cô không thấy bọn họ là muốn bảo vệ cô thật tốt sao?

Lâm Gia nhụt chí ngậm miệng, cô rõ ràng vô luận mình trốn thế nào đi nữa cũng có kết cục "phải" cùng ngủ.

Lâm Gia nâng mắt vô cùng oán hận trừng mắt nhìn Healy, tức giận nói: "Tốt lắm, các anh nhất quyết như vậy thì cũng chỉ có thể chọn một người, bằng không tôi thà rằng không ngủ."

Lâm Gia liếc nhìn họ, nhưng trong mắt Healy, chỉ cảm thấy vô cùng quyến rũ xinh đẹp. Tiểu tử đơn thuần lập tức đỏ mặt, tim đập giống như muốn phá lòng ngực mà ra, cả buổi mới ấp úng hỏi: "Vậy ngài muốn chỉ định ai?"

Anh nhớ lại vừa rồi Lâm Gia cố ý đưa thức ăn cho mình ăn, khẳng định chắc chắc Lâm Gia sẽ chỉ định anh cùng ngủ, vì thế trái tim trong lòng ngực nhảy càng cuồng dã.

Lâm Gia cắn môi quét mắt nhìn đám thanh niên xa lạ ánh mắt chờ mong, lòng thoáng bồn chồn, ai cô cũng không muốn chọn, phải làm sao bây giờ?

Một lát sau, Lâm Gia vô cùng gian nan giơ tay lên, đang chuẩn bị tùy tiện chỉ đại một người thì cửa đột nhiên mở ra.

Corey bước nhanh đến trước mặt Lâm Gia, trên mặt mang theo mỉm cười ấm áp: "Tôi vừa nói chuyện với Hoffman xong, hơi tốn chút thời gian, quý cô Lâm Gia, cô đã ăn cơm tối chưa?"

Lâm Gia nâng lên cánh tay chuyển một vòng, chỉ đến chóp mũi Corey, đôi mắt khẽ nhắm lại, đỏ mặt cắn răng nói: "Vậy thì anh đi, Corey, tôi chỉ định anh cùng ngủ... ngủ..."