Một buổi sáng tháng 3 năm 2011.
Dương Kiện từ trong tay trợ thủ nhận một động vật nhỏ được bao bọc trong khăn lông, nhảy xuống xe Jeep bước nhanh vào doanh địa.
Bác sĩ thú y Lâm Gia đã sớm chờ ở cửa, dẫn Dương Kiện bước nhanh đến phòng y tế.
Dương Kiện đem vật nhỏ đặt lên bàn khám bệnh, Lâm Gia vừa mở khăn ra xem thì bên trong đã lộ ra một cái đầu đầy lông tơ trắng như tuyết, thì ra là một chú hổ con còn chưa có mở mắt.
Có lẽ là cảm giác được ánh sáng, hổ con nhúc nhích cái đầu nhỏ, nhu nhu nha nha kêu hai tiếng, thanh âm non nớt đáng yêu.
Sau khi Lâm Gia cẩn thận xem xét thân thể hổ con xong, lấy ống nghe xuống: “ Không ngờ ở vùng Đông Bắc lại có hổ trắng, thật hiếm có. Là con đực, thân thể không có dị tật gì, cậu nhóc rất khỏe mạnh.”
Cô nhìn biểu hiện của Dương Kiện, mặc dù đã đoán được nhưng vẫn muốn hỏi: “Hổ mẹ đâu?”
Dương Kiện nghe được thân thể hổ con không có dị tật hay bị bệnh gì, mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Lâm Gia hỏi, sắc mặt bỗng nặng nề, trong mắt lộ ra đau đớn và căm phẫn: “Không phải hổ mẹ vứt bỏ con mình, mà là lúc đi kiếm ăn trở về bị bọn săn trộm giết, thật là đáng chết! Nếu không phải bọn anh kịp thời chạy tới, nhóc con này cũng xong rồi.”
Lâm Gia cắn răng mắng: “Bọn săn trộm đáng chết! Bắt được bọn họ chứ?”
Dương Kiện lắc đầu một cái, áy náy nói: “Không có, bọn họ có súng, hỏa lực rất mạnh, tổ viên của chúng ta có thể cứu được hổ con mà không có ai bị thương coi như là may mắn lắm rồi.”
Lâm Gia không hỏi tới nữa, cô dùng bông y tế cẩn thận lau chùi thân thể chú hổ con.
Hổ con nhúc nhích chóp mũi, run rẩy đưa mũi lại gần ngửi ngửi tay Lâm Gia. Hình như là ngửi thấy mùi làm hổ con an tâm, nên cọ gương mặt lông lá vào bàn tay của cô.
Lâm Gia sờ sờ cái đầu nhỏ bé của hổ con, trong mắt tràn đầy thương tiếc và trìu mến: “Nhóc con đáng thương…”
Hổ con đáp lại bằng một tiếng kêu khẽ, đưa cái lưỡi phấn hồng ra liếm liếm lòng bàn tay Lâm Gia, cái đầu nhỏ quay trái quay phải cọ vào bàn tay Lâm Gia, bộ dáng rất thân mật, Dương Kiện đứng một bên nhìn mà mắt trợn tròn.
“Lâm Gia, nhóc hổ con này xem ra có duyên với em rồi, nhìn xem bộ dạng thân thiết của nó kìa.”
Lâm Gia cười vui vẻ, cầm lấy khăn lông bao bọc kỹ lưỡng hổ con, ôm hổ con vào trong ngực, một tay cầm bình sữa đã chuẩn bị từ sớm ở trên bàn, lắc đều bình sữa, sau khi thử nhiệt độ của sữa trong bình mới đưa cho hổ con bú.
“Bé ngoan, uống sữa nha…”
Hổ con ngửi thấy mùi sữa thơm ngon, lập tức ngẩng đầu lên, kêu nhu nha mấy tiếng rồi men theo mùi sữa tìm kiếm, chóp mũi đụng phải núm vú cao su, cọ cọ một chút mới mở miệng ngậm núm vú cao su, từng ngụm từng ngụm bú. Hai chân trước bé xíu, mũm mỉm giơ lên, huơ huơ giẫm giẫm, tựa như đang bú sữa ở trong ngực của mẹ nó, vô cùng dễ thương.
Sau khi bú sữa xong, hổ con có vẻ như rất mệt mỏi, ngáp một cái, rúc vào trong ngực Lâm Gia co lại như một cuộn len trắng, ngủ thật say.
“Loài cọp ở trong thiên nhiên hoang dã có thể an toàn lớn lên có tỉ lệ rất thấp, huống chi đây là hổ trắng hiếm thấy, về sau chỉ sợ nó có thể bị nuôi nhốt suốt đời trong vườn thú không còn được qua trở về với thiên nhiên, thật đáng thương.” Dương Kiện thở dài một cái.
Lâm Gia ánh mắt buồn bã, ngay sau đó cô lại quật cường lên tiếng: “Cũng không nhất định… Nói không chừng nó sẽ là trường hợp đặc biệt”
Dương Kiện nhìn Lâm Gia một chút, biểu tình từ từ dịu dàng xuống, anh ôn hòa cười nói: “Chỉ hy vọng được như thế thôi.”
Nhìn hổ con ngây thơ đáng yêu ở trong ngực, Lâm Gia bất giác nở nụ cười, cúi đầu hôn lên trán hổ con, cẩn thận từng li từng tí đặt nó vào lồng chăm sóc trẻ sơ sinh.
Lâm Gia cách tấm kính thủy tinh nhìn chăm chú hổ con đang ngủ say, từ đáy lòng dâng lên từng trận ấm áp, một lúc sau cười nói: “Nhóc con, phải đặt cho nhóc cái tên mới được, gọi nhóc là Ngân Hổ nhé? Ha ha…”
Hai năm sau tại Tanzania. Hai con hổ trưởng thành một trước một sau chạy như bay ở trên thảo nguyên, khiến cho đàn linh dương bị giật mình hoảng sợ nhanh chóng chạy tản ra bốn phía.
Hai con cọp này đều là do chính phủ Trung Quốc đưa tới để tham gia chương trình huấn luyện Hổ Seberia làm quen cuộc sống hoang dại, đã huấn luyện tại Tanzania được gần một năm. Trong đó có một con là hổ trắng Seberia hiếm thấy, khóe miệng nó còn lưu lại vết máu của con mồi.
Gần đây thời tiết nóng bức khác thường, ánh mặt trời chói chang nóng rực, tiến sĩ người Mĩ Jack - người sáng lập Quỹ động vật họ mèo để ống dòm xuống, ông khẽ vuốt đôi mắt cay xè của mình, nghiêng đầu nhìn cô gái phương Đông vóc người cao gầy xinh đẹp bên cạnh cười nói: “Không ngờ Ngân Hổ học được kỹ thuật săn mồi nhanh hơn. Thật ứng với câu nói kia, hổ trắng nếu không bị tự nhiên đào thải, thì sẽ trở thành vua của loài cọp. Ngân Hổ mặc dù là loài người nuôi dưỡng từ nhỏ, nhưng theo đà phát triển này, nó rất có tiềm lực trở thành vương giả.”
Lâm Gia vuốt mái tóc dài bị gió thổi có chút xốc xếch, không khỏi kiêu ngạo mà nhìn con hổ trắng đang hướng về phía cô mà vụt chạy đến: “Đó là đương nhiên, Ngân Hổ là giỏi nhất.”
Ngồi chồm hổm ở bên cạnh chân cô là một chú chó ngao Tây Tạng lai chó sói màu đen - Tatu đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng Lâm Gia bất mãn kêu nhỏ mấy tiếng, còn đưa móng vuốt lên đụng bắp chân của cô một cái.
Lâm Gia cúi người xuống, gãi cổ của Tatu, cười ha hả nói: “ Tatu nhà ta cũng là giỏi nhất!”
Tatu dùng sức lắc cái đuôi, trong lòng mười phần sung sướng sủa hai tiếng, mắt lóe sáng rất là tự hào.
Lâm Gia đang cùng Tatu dùa giỡn, Ngân Hổ chạy tới, cách khoảng Lâm Gia mười mấy thước, nó dừng bước, hướng Lâm Gia gầm nhẹ một tiếng, thấy cô ngẩng đầu nhìn về phía mình, đôi mắt xanh thẫm của nó híp một cái, sự sắc bén lúc săn mồi biến mất, trở lại tràn đầy vui vẻ.
Ngân Hổ nhẹ nhàng chạy lên trước, đầu to lớn cọ xát cánh tay Lâm Gia, cúi đầu trong miệng phát ra tiếng ngáy.
Lâm Gia sờ lỗ tai của nó: “Làm rất khá, Ngân Hổ!” Ngân Hổ quơ quơ đầu, đưa lưỡi liếm láp bàn tay của cô. Đầu lưỡi nham nhám liếm lòng bàn tay Lâm Gia tê tê ngứa một chút, Lâm Gia không nhịn được bật cười.
Jack ở một bên nhìn rất thích thú, không khỏi cười nói: “Lâm, Ngân Hổ lại làm nũng với cô, ở tại trước mặt cô nó tựa như một chú mèo nhà, thật đáng yêu.” Ông vừa nói vừa đưa tay muốn sờ Ngân Hổ.
Ai ngờ Ngân Hổ lập tức quay ngoắt lại, khẽ cúi nghiêng đầu, hung ác hướng ông nhe răng gầm nhẹ, Jack hoảng sợ vội vàng rút tay trở về.
Lâm Gia thấy thế vội vàng trợn mắt quát bảo Ngân Hổ ngưng lại: “Ngân Hổ!”
Bị quát Ngân Hổ quay đầu lại liếc nhìn Lâm Gia, đôi mắt lam trong suốt tràn đầy uất ức, nó bất mãn vẩy mạnh cái đuôi, thu hồi răng nhọn, quay đầu tránh ra, chạy qua một bên cùng chú hổ Laka chơi đùa.
Jack lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, trêu chọc nói: “Lâm, cô là người duy nhất có thể tiếp xúc thân cận với Ngân Hổ. Ngân Hổ dã tính rất mãnh liệt, những người khác không có cách nào thân cận nó. Nói thật, tôi chưa từng gặp qua một con hổ nào như nó vậy, bị bỏ rơi từ nhỏ nhưng vẫn còn có thể giữ được bản tính hoang dã của loài hổ mạnh như vậy, nói không chừng nó sẽ trở thành động vật họ mèo to lớn đầu tiên do loài người nuôi dưỡng thành công phóng sanh dã ngoại.”
Lâm Gia thu lại nụ cười, cẩn thận nói: “Hiện tại nói như vậy hơi sớm, dù sao từ trước giờ cũng chưa từng có loài dã thú nào bị nuôi nhốt thành công trở về với cuộc sống hoang dã. Ngân Hổ mặc dù đã thể hiện rất xuất sắc, nhưng điều kiện sinh tồn trong tự nhiên hết sức hung hiểm gian khổ, những dã thú thuần hoang dại so Ngân Hổ còn lợi hại hơn nhưng tỉ lệ sống sót của chúng nó cũng rất thấp, huống chi là Ngân Hổ từ nhỏ đã được con người nuôi đưỡng.”
Jack nhún vai: “Nói không chừng Ngân Hổ sẽ là một ngoại lệ.”
Khi hai người đang nói chuyện, một chiếc xe Jeep ngụy trang từ đằng xa dong ruổi tới ngừng không xa chổ họ.
Dương Kiện nhảy xuống xe, hô một tiếng Lâm Gia, Lysa cũng theo xuống xe, hai người cùng nhau đi tới chỗ Lâm Gia.
Dương Kiện một thân quần áo cao bồi, sống ở Tanzania hai năm, thân thể hơn so trước kia càng cường tráng, làn da bị nhuộm thành màu chocolate, khuôn mặt vốn anh tuấn nay lại tăng thêm vài phần hoang dại.
Anh vốn là người vui vẻ hoạt bát, sau khi đến thảo nguyên Châu Phi càng như cá gặp nước, làm việc vô cùng vui vẻ thoải mái. Một năm trước, anh đã xin ở lại làm việc tại khu bảo tồn Tanzania, thời gian kéo dài đến sáu năm.
Nhưng mà giờ phút này sắc mặt của Dương Kiện không tốt lắm, anh móc ra một tờ giấy thông báo đưa cho Lâm Gia, buồn bực nói: “Phía trên ra điều lệnh, muốn em tháng sau phải trở về nước.”