Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 99: Chờ đợi




Edit by Náppu
*
Bọn họ đã trở về, sinh hoạt của Cù Tầm Dương quay lại bộ dáng lúc trước khi vừa đến nơi này, bất quá cũng có một ít bất đồng.
Chính là lúc ngẫu nhiên nhớ tới bọn họ, cậu sẽ cảm thấy có một chút tịch mịch.
Kỳ thật lựa chọn không cùng bọn họ trở về, một phần là vì cậu đích xác rất thích sinh hoạt ở nơi này, về phần khác là cậu muốn cùng bọn họ tạm thời kéo ra một chút khoảng cách.
Lần này gặp lại, bọn họ đều biểu lộ chân tâm với cậu, tuy rằng đều rất chân thành tha thiết, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút không chân thật, cậu sợ cảm tình của bọn họ đối với mình là bởi vì áy náy sinh ra ảo giác.
Cậu muốn cho bọn họ càng nhiều thời gian nhận rõ cảm tình của chính mình.
Hai tuần sau, Hứa Uyên một mình một người vượt qua vạn dặm trở về tìm cậu.
Hứa Uyên nói bọn họ đã thương lượng xong, một tháng có bốn cái cuối tuần, vừa lúc mỗi người bọn họ một tuần, về mặt có những tháng không đủ ngày sẽ an bài lại.
Bởi vì bọn họ biết không có khả năng độc chiếm Cù Tầm Dương, liền nghĩ ra phương pháp này, cũng có thể tránh cho giữa bọn họ xảy ra một ít khắc khẩu không cần thiết.
Chỉ là vừa đi vừa về đã phải chiếm mất của bọn họ ba ngày, cho nên bọn họ chỉ có thể ở chỗ này ngốc bốn ngày.
Cù Tầm Dương trêu chọc nói: “Vậy anh tới tìm tôi trước, là vì bọn họ thông cảm cho anh lần trước đi về trước?”
Hứa Uyên nói: “Đánh rắm, bọn họ sao có thể có cái loại lương tâm này.”
“Là anh vận khí tốt, rút thăm được vé thứ nhất.”
Cù Tầm Dương nhịn không được muốn cười, giống như mỗi lần lựa chọn, bọn họ còn rất chú trọng công bằng.
Bốn ngày đó Hứa Uyên cơ hồ một tấc cũng không rời dán chặt cậu, lúc rời đi lại là bộ dáng lưu luyến không buông giống như là cùng cậu sinh ly tử biệt, hình như còn ướt nước mắt.
Chờ Hứa Uyên đi rồi lại qua một ngày, Dịch Dữ Kiệt liền tới, hắn cũng ở lại bốn ngày.
Sau đó là Sở Tri Nam, cuối cùng là Liên Hạc.
Chỉ là trong khoảng thời gian này bọn họ tới tìm cậu, cậu đều cùng ba người khác làm tình, duy nhất cùng Liên Hạc là không có.
Đại khái là hỏi thăm được từ chỗ Lý Lâm, Liên Hạc đã biết cậu đã từng cho rằng bọn họ chỉ để ý năng lực khai thông của cậu.
Liên Hạc tỏ vẻ không muốn lại làm Cù Tầm Dương hiểu lầm hắn chỉ vì thân thể cậu, vì năng lực khai thông của cậu, còn nói hắn trước kia thương tổn cậu, từ giờ trở đi phải bồi thường thật tốt cho cậu, thẳng đến khi Cù Tầm Dương hoàn toàn tha thứ cho hắn mới thôi.
Hắn nói lần này muốn từ từ tiến tới, “Về sau anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em, cho nên chúng ta còn rất nhiều thời gian, không phải sao.”
Mà Cù Tầm Dương chỉ cảm thấy ở phương diện mê hoặc nhân tâm này, Liên Hạc rất chuyên nghiệp.
Liên Hạc sẽ cùng cậu hôn môi, mỗi một lần đều hôn đến thâm tình triền miên nồng nhiệt, đem cậu hôn đến cả người vô lực, xụi lơ ở trong lòng ngực hắn.
Rõ ràng phía dưới của Liên Hạc đã cứng đến không chịu được, nhưng thật sự chỉ khắc chế không tiếp tục bước tiếp theo.
Chẳng qua Cù Tầm Dương sẽ bị hắn hôn cho khơi mào dục vọng, sau đó Liên Hạc sẽ dùng tay giúp cậu giải quyết.
Cù Tầm Dương cho rằng Liên Hạc như thế nào cũng sẽ nhịn không được muốn cùng cậu làm một lần, nhưng mà thẳng đến ngày Liên Hạc phải đi, bọn họ thật sự một lần cũng không làm.
Nói thật, ở phương diện lực nhẫn nại này, cậu thật sự rất bội phục Liên Hạc.
Liên Hạc trước khi đi ôm cậu một hồi lâu, cuối cùng khẽ hôn một cái lên vành tai cậu, ở bên tai cậu ôn nhu nói: “Anh yêu em, Dương Dương.”
Không biết vì cái gì, ngày đó lúc nhìn phi cơ của Liên Hạc bay lên không trung, đến phiên cậu đỏ hốc mắt.
Có thể là bởi vì lúc này đây, cậu đã rõ ràng cảm nhận được tình yêu cùng tôn trọng của Liên Hạc.
Lý Lâm trêu chọc cậu nói cậu hiện tại là người duy nhất thuận lợi yêu xa khác quốc gia.
“Đều nói khoảng cách sinh ra hảo cảm, vậy tình cảm hiện tại của các cậu có phải hay không càng tốt hơn rồi?”
“Ngạch.”
Cù Tầm Dương cảm thấy bản thân tựa hồ như hoàng đế sủng hạnh phi tử, một tuần đổi một ái nhân.
Lý Lâm cười tủm tỉm nhìn mặt Cù Tầm Dương trở nên càng ngày càng hồng, mở miệng hỏi: “Nói nghiêm túc, cậu tính toán khi nào trở về?”
Cù Tầm Dương trả lời: “Còn chưa có nghĩ xong.”
Lý Lâm hừ hừ nói: “Tôi biết tiểu tử cậu không phải thật sự muốn lưu lại nơi này.”
Cù Tầm Dương lộ ra biểu tình xin lỗi: “Anh là người bạn thân nhất của tôi, tôi cũng thật sự rất muốn ở lại bên cạnh anh, nhưng... Bọn họ cũng cần tôi...”
Lần này lúc bốn người bọn họ tới tìm cậu, cậu phát hiện tinh thần lực của mỗi người bọn họ cơ bản đều đã sắp bạo tẩu.
Này nói rõ sau khi bọn họ trở về làm nhiệm vụ đại khái cũng không tìm dẫn đường khác khai thông, cứ như vậy chống cự đến cùng cậu gặp mặt, sau đó để cậu giúp bọn họ khai thông.
Tuy nói là chính cậu không muốn đi theo bọn họ trở về, nhưng bọn họ như vậy, khó tránh khỏi sẽ làm cậu cảm thấy đau lòng.
Huống chi một người lái phi cơ mười mấy tiếng vượt qua vạn dặm, cũng là một chuyện rất không dễ dàng.
Cho nên Cù Tầm Dương mềm lòng.
Cậu không đành lòng nhìn bọn họ chịu khổ chịu nhọc như vậy, muốn cùng bọn họ trở về.
Nhưng cậu trở về, về sau cùng Lý Lâm đại khái rất khó gặp mặt, cho nên cậu lại rất luyến tiếc Lý Lâm.
Lý Lâm nói: “Đừng dùng cái biểu tình này nha, tôi cũng sẽ không trách cậu trọng sắc khinh bạn.”
“Tôi rất hiểu cậu.”
Cù Tầm Dương cảm thấy rất vui mừng, hỏi Lý Lâm có muốn cùng cậu trở lại khu an toàn ZG hay không.
Lý Lâm xua tay từ chối.
“Tuy nói trong thân thể tôi lưu trữ dòng máu người Hoa, bất quá tôi ở chỗ này sinh ra lớn lên, cho nên với tôi mà nói nơi này mới là nhà của tôi, cùng cậu trở về tôi khẳng định sẽ không thích ứng được.”
Cù Tầm Dương đương nhiên sẽ không miễn cưỡng hắn, tuy rằng cậu cho rằng những lời này của Lý Lâm cũng chỉ là lấy cớ.
Tuy rằng Lý Lâm nói chính mình sẽ không tha thứ cho mấy người Địch Tư, nhưng căn cứ vào quan sát của cậu về bọn họ mấy tháng nay, Cù Tầm Dương cảm thấy Lý Lâm cùng mấy người Địch Tư có gút mắt quá sâu, đại khái không có khả năng tách ra.
Ở chỗ này mấy tháng, Lý Lâm đối với cậu thật sự rất tốt, cậu cùng hắn ở chung rất thoải mái, Lý Lâm giống như là anh trai của cậu, đối cậu cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, chẳng những chiếu cố sinh hoạt cuộc sống hàng ngày của cậu, còn phi thường chiếu cố cảm xúc của cậu.
Kỳ thật cậu cùng Lý Lâm ở chung thời gian không dài, một năm cũng chưa đến, nhưng cảm tình cậu đối với Lý Lâm lại rất sâu.
Tuy nói trở về cũng không phải sinh ly tử biệt, nhưng tận thế giáng xuống, bọn họ cũng không thể bảo đảm bọn họ có thể sống tới ngày mai hay không.
Hơn nữa bọn họ cách nhau núi cao biển rộng, cách xa nhau vạn dặm, khoảng cách xa xôi như vậy, trừ phi là tình huống tất yếu, nếu không bọn họ có khả năng cũng sẽ không lãng phí tài nguyên vượt qua vạn dặm chỉ để cùng đối phương gặp mặt một lần.
Cho nên lần từ biệt này, thật sự không biết khi nào mới có cơ hội gặp lại.
Tưởng tượng mọi chuyện sẽ như thế này, cậu thật sự rất luyến tiếc, cậu biết Lý Lâm cũng vậy.
Cù Tầm Dương đỏ hốc mắt, Lý Lâm cũng trầm mặc, nghiêng thân làm bộ tùy ý thưởng thức cái ly trước mắt.
Cậu ổn định cảm xúc một chút, hít vào một hơi làm bộ thoải mái cười nói: “Vậy anh về sau phải tới tìm tôi chơi a.”
Lý Lâm cũng cười trả lời: “Xem tình huống đi, nếu tương lai hố đen thật sự được đóng lại, nhân loại nghênh đón thế giới hoà bình, tôi muốn chu du thế giới dạo chơi một vòng.”
Cù Tầm Dương cảm thấy cái ý tưởng này rất tốt đẹp, bật thốt lên nói: “Khi đó cũng mang theo tôi nữa.”
Lý Lâm cười nói: “Được a, đến lúc đó hai chúng ta cùng đi.”
Cù Tầm Dương cũng cười nói được.
“Lý Lâm, đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ đi?”
Lý Lâm trêu ghẹo nói: “Làm gì? Tầm Dương, cậu cũng không nên thích tôi, tôi vẫn tương đối thích nam nhân cường tráng một chút.”
“Tựa như Hứa Uyên nhà cậu nói, hai tiểu nhược kê ở bên nhau không hạnh phúc, chúng ta nếu ở bên nhau, ai trên ai dưới a?”
Cù Tầm Dương chịu không nổi, đáp lại một câu để anh đi.
Lý Lâm làm bộ thẹn thùng nói đáng ghét.
Buổi tối hôm đó là lần đầu tiên cậu cùng Lý Lâm ngủ chung, cậu cho rằng bọn họ sẽ có rất nhiều lời để nói, nhưng sau khi nằm lên giường, hai người bọn họ đều không nói chuyện.
Ngay lúc Cù Tầm Dương sắp ngủ, Lý Lâm đột nhiên nghiêng người qua ôm lấy cậu.
Lý Lâm so với cậu thấp hơn một chút, cho nên đem mặt vùi vào khuỷu tay cậu.
Một lát sau, cậu phát giác thân thể Lý Lâm bắt đầu run nhè nhẹ, sau đó Cù Tầm Dương liền cảm giác được nơi bả vai chính mình có một chút ướt át.
“Tôi sẽ nhớ cậu.”
Đêm đó, Lý Lâm chỉ nói với cậu một câu này.
Ngày hôm sau Cù Tầm Dương tự mình đi đến tòa nhà dẫn đường, cùng Khải Tây còn có những dẫn đường cậu biết nói lời tạm biệt.
Eric, Kent cùng Đạt Luân sau khi biết cậu phải rời khỏi, đều cực lực giữ lại.
Eric thậm chí khóc lóc ôm lấy cầu xin cậu đừng rời đi.
Tuy rằng bọn họ như vậy cũng sẽ làm Cù Tầm Dương tâm sinh áy náy, nhưng cậu hiện tại chỉ muốn trở lại bên cạnh bốn người kia.
“Thực xin lỗi, Eric, tôi không có cách nào đáp lại tình cảm của anh, tôi tin tưởng anh nhất định sẽ gặp được người khác so với tôi càng tốt hơn, mà tôi phải về bên cạnh người yêu của tôi, bọn họ cần tôi.”
Eric không thể tiếp thu lời từ chối của cậu, khóc đến phi thường thương tâm, cuối cùng vẫn là bị lính gác khác mạnh mẽ mang đi, nếu không hắn có khả năng sẽ quấn lấy Cù Tầm Dương không buông.
Đạt Luân tuy rằng rất mất mát, nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng suy nghĩ của cậu.
Mà Kent tỏ vẻ chính mình sẽ vẫn luôn ở chỗ này chờ cậu.
Cù Tầm Dương làm tốt hết thảy chuẩn bị, chỉ chờ ngày mai Hứa Uyên tới trực tiếp cùng hắn cùng nhau trở về.
Nhưng tới ngày hôm sau, Hứa Uyên lại không tới.
Ban đầu Cù Tầm Dương cho rằng Hứa Uyên có thể là có việc nên trì hoãn, cũng không có suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng cậu chờ tới ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm... Thẳng đến một tuần đều qua đi, Hứa Uyên cũng vẫn không tới.
Cù Tầm Dương bắt đầu có chút luống cuống.
Cậu lo lắng Hứa Uyên có thể giống như bọn họ lần trước trên đường tới gặp phải hố đen, phi cơ bị quái vật đánh rớt gặp nạn.
Cậu thậm chí còn cầu xin mấy người Địch Tư đi chung quanh tìm kiếm một phen, chỉ là bọn họ cũng không có tìm được hố đen hoặc là xác phi cơ nào, càng không có tìm được tung tích của Hứa Uyên.
Cù Tầm Dương bắt đầu cuộc sống hàng ngày khó khăn.
Lý Lâm an ủi cậu nói có khả năng Hứa Uyên có việc nên căn bản không tới được.
“Dù sao Dịch Dữ Kiệt không phải ngày mai sẽ tới rồi sao, cậu đến lúc đó có thể hỏi hắn một chút tình huống như thế nào.”
Cù Tầm Dương lại nôn nóng chờ đợi Dịch Dữ Kiệt đến.
Nhưng mà ngày hôm sau, Dịch Dữ Kiệt cũng không tới.
Bất quá cố tình như thế, Cù Tầm Dương ngược lại bình tĩnh trở lại.
Nếu bọn họ đều không tới, vậy có thể là đồng thời ra ngoài làm nhiệm vụ đi, cho nên Hứa Uyên hẳn là không phải gặp nạn.
Cù Tầm Dương an tâm, ổn định tâm tình chờ, nghĩ bọn họ kết thúc nhiệm vụ, sẽ tới tìm cậu.
Nhưng mà cậu không nghĩ tới chờ đợi một lần, cư nhiên đợi đến hai tháng...
Hơn nữa bọn họ còn không tới.