Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 94: Đau lòng




Edit by Náppu
*
Về sau Cù Tầm Dương cũng suy nghĩ lại cẩn thận, bọn họ cùng cậu kỳ thật bất đồng, từ khi bắt đầu thức tỉnh trở thành lính gác cấp S, bọn họ đã trở thành tồn tại như thiên chi kiêu tử.
Cao cao tại thượng, tự cao tự đại.
Tựa như đánh giá lúc trước của Lý Lâm về bọn họ, ở trong mắt người ngoài, bọn họ cho người ta có cảm giác đại khái đều là không có tình cảm, khó có thể tới gần.
Có khả năng tựa như Liên Hạc đem đại nghĩa đặt ở vị trí thứ nhất, loại người giống như bọn họ, thái độ đối với cảm tình có lẽ cũng không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường để cân nhắc.
Chỉ là Cù Tầm Dương nhìn Sở Tri Nam đang nghiêm túc bôi thuốc cho cậu, đột nhiên rất muốn biết Sở Tri Nam là từ khi nào nhận thức được tình cảm của chính mình đối với cậu? Cũng bởi vì cậu chết mới phát hiện sao?
Cậu cũng không nghĩ tới bản thân lại thật sự hỏi ra miệng.
Sở Tri Nam đem thuốc phỏng để lại trên bàn kim loại, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu.
Sau đó tay của Cù Tầm Dương bị nắm lấy.
“Anh chỉ là không biết biểu đạt, nhưng anh không giống bọn họ nhận không rõ tình cảm của chính mình, anh từ rất sớm đã biết bản thân thích em.” Ngón tay Sở Tri Nam đan vào ngón tay của cậu, cùng cậu mười ngón giao nhau, “Bất quá anh hiện tại đã biết rõ, có một số việc vẫn là phải nói ra.”
Cù Tầm Dương hỏi: “Từ rất sớm... Là lúc nào?”
Sở Tri Nam nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó khe khẽ thở dài: “Xem ra em chưa từng cảm nhận được tâm ý của anh, là anh biểu đạt hành động không rõ ràng sao?”
Cù Tầm Dương có chút sửng sốt, sau đó bắt đầu nhớ lại đủ loại chuyện giữa cậu cùng Sở Tri Nam, nếu muốn nói từ khi nào thái độ của Sở Tri Nam đối với cậu bắt đầu chuyển biến rõ ràng nhất, hẳn là sau lần đầu tiên bọn họ từ trong ảo giác đi ra.
“Là ảo giác lần đó sao? Là sau lần đó anh phát hiện đã thích tôi sao?”
Sở Tri Nam gật đầu.
Cù Tầm Dương hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ bởi vì ở trong ảo giác anh biến thành bạn trai của tôi, khiến cho anh rung động với tôi?”
Sở Tri Nam nói: “Đúng là có nguyên nhân này.”
Cù Tầm Dương lại nhíu mi, “Vì sao? Cảm tình trong ảo giác đều là giả, không có khả năng đưa tới hiện thực a.”
Sở Tri Nam cười một cái, “Nếu em nhất định muốn phải có một cái lý do, đó chính là lúc ấy ở trong ảo giác, cảm giác cùng em ở bên nhau làm anh cảm thấy rất thoải mái, là cảm giác anh chưa từng trải nghiệm qua, tuy rằng cảm tình khi đó trong ảo giác là giả, nhưng cảm thụ trải qua đều là sự thật.”
“Tầm Dương, anh đã từng cho rằng chính mình trời sinh lạnh nhạt, khuyết thiếu tình cảm bình thường của con người.”
“Nhưng, hiện tại anh muốn nói với em, yêu vĩnh viễn đều là tự nhiên cảm nhận, chỉ có người chưa từng yêu, mới cho rằng yêu là một quá trình dần dần thay đổi cảm tình, mà anh cho rằng yêu một người thì có thể không cần lý do, yêu là một loại thiên phú, em là người mà vận mệnh đã sắp đặt cho anh, cho nên anh chỉ biết vì em mà tâm động.”
Thẳng đến khi đi tới phòng bệnh của Liên Hạc, gương mặt đỏ bừng của Cù Tầm Dương vẫn chưa hết đỏ ửng.
Chân thành vĩnh viễn sẽ chạm đến trái tim, cho nên cậu rất khó không vì Sở Tri Nam thâm tình mà rung động.
Thời điểm cậu tới, hộ sĩ đang giúp Liên Hạc cắt chỉ miệng vết thương.
Nữ nhân Châu Âu tương đối nhiệt tình, lúc cậu mới vừa tiến vào vừa lúc nghe thấy hộ sĩ kia khen dáng người Liên Hạc đẹp, còn hỏi hắn có cảm thấy hứng thú với mình hay không.
Ban đầu Liên Hạc chỉ nhàn nhạt mỉm cười, xem như đáp lại hộ sĩ kia, nhưng sau khi nhìn thấy Cù Tầm Dương tiến vào lập tức nói với hộ sĩ: “Xin lỗi, người yêu của tôi tới.”
Hộ sĩ kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cù Tầm Dương một cái, sau đó gật gật đầu, phi thường thản nhiên trả lời: “OK.”
Cù Tầm Dương kéo qua ghế dựa ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn hộ sĩ từng chút dỡ xuống đường chỉ khâu trên bụng Liên Hạc.
Miệng vết thương đã khép lại, lưu lại một vết sẹo cong cong vẹo vẹo xấu xí.
Làn da Liên Hạc vốn dĩ đã trắng đến khoa trương, cho nên vết sẹo hồng nhạt càng được làm cho thêm rõ ràng.
Cũng phải nói lại, trên người Liên Hạc giống như cũng chỉ có một vết sẹo vừa lưu lại này, cho nên hắn hẳn là cũng chỉ có lần bị thương này không tiếp thu khai thông đi.
Hộ sĩ gỡ xong chỉ liền rời đi.
Liên Hạc ngồi trên giường bệnh đang đem từng nút áo bệnh nhân cài trở về.
Nhìn khe rãnh giữa cơ bụng rõ ràng của hắn xuất hiện một đạo vết sẹo, không biết vì sao Cù Tầm Dương liền theo bản năng hỏi một câu: “Vết sẹo này còn có thể nhạt đi không?”
Liên Hạc vừa lúc mặc xong quần áo, mỉm cười trả lời: “Hiện tại khai thông, hẳn là còn có thể.”
Cù Tầm Dương tự hỏi một lát, sau đó cầm tay Liên Hạc, “Được rồi, trên người anh vẫn là không có sẹo sẽ đẹp hơn một chút.”
Liên Hạc cười một cái, nắm trở lại tay Cù Tầm Dương, sau đó nói: “Dương Dương, em thật sự rất ôn nhu.”
Cù Tầm Dương chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Một lát sau, cậu chủ động nhấc lên áo bệnh nhân của Liên Hạc, đã thấy màu da nơi vết sẹo thật sự đang chậm rãi nhạt đi.
Cậu nhịn không được trêu chọc một câu: “Thể chất của các anh như vậy cũng rất làm người ta hâm mộ, một chút vết sẹo cũng không lưu lại.”
Trên người cậu hoặc nhiều hoặc ít đều bởi vì bị thương ngoài ý muốn mà để lại một ít sẹo nho nhỏ.
Liên Hạc nói: “Dương Dương, về sau chúng tôi sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Sau khi vết sẹo biến mất, tay Cù Tầm Dương liền thu trở về, sau đó thấp giọng nói: “Tôi không muốn cùng các anh trở về.”
Liên Hạc lặng im một lát, gật đầu nói: “Được, nếu em không muốn đi vậy thì không đi thôi, anh sẽ không cưỡng bách em.”
Cù Tầm Dương ân một tiếng, “Kỳ thật có chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi anh.”
Liên Hạc hỏi: “Chuyện gì?”
Cù Tầm Dương nói: “Lúc trước anh rõ ràng đã đáp ứng tôi nói sẽ để Thẩm Sơ Trạch rời đi, vì sao sau đó lại nuốt lời?”
Liên Hạc trầm mặc.
Cù Tầm Dương lại nói: “Nếu anh không muốn nói thì thôi bỏ đi.”
“Dương Dương, anh không phải không muốn nói.” Liên Hạc thở dài, “Chỉ là anh biết nếu bản thân nói sự thật, em khẳng định sẽ giận anh.”
Cù Tầm Dương nói: “Tôi vẫn luôn hy vọng anh ăn ngay nói thật.”
Liên Hạc bất đắc dĩ hạ khóe miệng, “Anh biết, anh cũng không dám lại lừa em.”
“Khi đó Sơ Trạch khóc lóc cầu xin anh nói muốn ở lại tòa nhà đón xong sinh nhật rồi mới rời đi, anh liền đáp ứng.”
“Này không phải trọng điểm đúng không? Bởi vì chuyện này cũng sẽ không làm tôi tức giận.” Cù Tầm Dương nghĩ tới cái gì, khẽ nhíu mày: “Khi đó anh có phải là cố ý không nói chuyện này cho tôi đúng không?”
Liên Hạc trầm mặc hai giây, trả lời: “Đúng vậy.”
Cù Tầm Dương hỏi: “Tại sao?”
Liên Hạc nói: “Thực xin lỗi Dương Dương, là anh sai.”
“Anh đã từng cho rằng cảm tình với anh mà nói là gánh nặng, lúc anh phát giác bản thân sinh ra cảm tình với em, suy nghĩ đầu tiên của anh chính là trốn tránh, khi đó anh sợ em ảnh hưởng tới anh quá sâu, cho nên muốn mượn Thẩm Sơ Trạch làm em hết hy vọng với anh...”
Cù Tầm Dương trầm giọng đánh gãy: “Cho nên vì anh nhận thấy được tôi thích anh, liền cố ý làm tôi hiểu lầm.”
Liên Hạc nhìn về phía Cù Tầm Dương, phát giác Cù Tầm Dương lảng tránh tầm mắt của hắn, hắn biết thừa nhận chuyện này sẽ làm Cù Tầm Dương thất vọng với hắn, nhưng hắn không thích nói dối, đã từng trái lương tâm lừa gạt Cù Tầm Dương một lần, lúc này đây hắn không muốn lại lừa cậu.
Cho nên hắn gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
Cù Tầm Dương tự giễu cười một tiếng, “Tôi sớm nên nghĩ đến, người như anh đương nhiên là không cần cảm tình.”
Cậu thà rằng hy vọng Liên Hạc bởi vì cảm tình hoặc là cái gì khác mới không để Thẩm Sơ Trạch rời đi, cũng không nghĩ tới lại là cái chân tướng này.
Làm cậu rất đau lòng, trái tim cũng rất lạnh lẽo
Liên Hạc nói: “Dương Dương, anh sẽ không vì chính mình đã từng phạm sai mà giảo biện, sai chính là sai, nhưng anh nhất định sẽ đem hết toàn lực để đền bù...”
“Không cần.” Cù Tầm Dương đứng dậy: “Hiện tại đã như anh mong muốn, Liên Hạc.”
Trong lòng Liên Hạc trầm xuống, lại nghe Cù Tầm Dương tiếp tục nói: “Hiện tại trong bốn người các anh, người duy nhất tôi không thích, chính là anh.”