Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 93: Tiểu Hắc




Edit by Náppu
*
“Vậy anh tự mình đặt đi.”
“Đừng a Dương Dương, em lại nghĩ thêm một cái, tùy tiện nghĩ thêm một cái để anh lựa chọn một chút.”
“Tôi cảm thấy tiểu Hắc rất dễ nghe, anh không thích thì tự mình đặt tên đi.”
“Thích thích, tiểu Hắc khá tốt, vậy kêu tiểu Hắc đi.”
Cù Tầm Dương cười một cái, nhìn báo đen kêu một tiếng tiểu Hắc, báo đen liền dùng đầu củng củng mu bàn tay cậu, xem như đáp lại cậu.
Dịch Dữ Kiệt nâng mí mắt, bất đắc dĩ cười nói: “Xem ra nó cũng rất thích.”
Cù Tầm Dương không để ý đến hắn, chỉ sờ sờ đầu báo đen.
Kỳ thật so với Hôi nhãi con, tiểu Hắc mới là tinh thần thể đầu tiên cậu đặt tên.
Con người giống như đều có một đặc tính kỳ quái, chính là nhìn thấy chó lông vàng sẽ kêu đại Hoàng, nhìn thấy chó có màu sắc và hoa văn sẽ kêu tiểu Hoa, nhìn thấy chó lông đen thì sẽ kêu... Kêu tiểu Hắc.
Trước kia đi theo bọn họ làm nhiệm vụ, đại bộ phận tình huống cậu đều ở trong vòng hộ thuẫn do báo đen triển khai.
Tuy rằng tránh ở trong vòng hộ thuẫn, nhưng khi đó cậu nhát gan sợ hãi, mỗi khi quái vật phi tới chỗ cậu, cậu đều sẽ theo bản năng cảm thấy sợ hãi, sau đó sẽ ôm chặt lấy báo đen gọi: Tiểu Hắc! Mau bảo bảo bảo hộ ta!!
Ban đầu lúc cậu gọi tiểu Hắc, báo đen cũng không phải rất phản ứng lại cậu..
Sau đó đại khái là Cù Tầm Dương gọi nhiều, báo đen cũng bị ép tiếp nhận, về sau mỗi lần cậu sợ hãi không nhịn được gọi tiểu Hắc, báo đen sẽ ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bảo hộ cậu.
Chỉ là chuyện này cũng chỉ có cậu cùng tiểu Hắc biết.
Cậu không nói, tiểu Hắc cũng sẽ không nói, cho nên Dịch Dữ Kiệt sẽ không biết, kỳ thật từ rất sớm báo đen đã có một cái tên.
Tuy rằng cậu cũng cảm thấy tên tiểu Hắc này có chút tùy tiện, nhưng cậu đã thành thói quen, có một số việc một khi quen rồi, cậu liền không muốn sửa lại.
Nếu Dịch Dữ Kiệt không nói cậu giúp báo đen đặt tên, như vậy cái tên ‘Tiểu Hắc’ này đại khái sẽ chỉ là bí mật của một mình cậu.
“Suy nghĩ cái gì?”
Dịch Dữ Kiệt duỗi tay ở trước mắt cậu khua loạn một chút, cậu lấy lại tinh thần lắc đầu nói không có gì.
Dịch Dữ Kiệt cũng không lập tức thu hồi tay, ngón trỏ cùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua vị trí xương quai xanh của cậu, “Nơi này có dấu hôn, là khai thông lưu lại sao? Là hai người bọn họ làm ra?”
Cù Tầm Dương theo bản năng cũng sờ vào nơi Dịch Dữ Kiệt mới vừa chạm qua, nhớ lại tối hôm qua Hứa Uyên hình như đúng là có ở vị trí bên này của cậu hút liếm vài cái.
Bất quá cậu nhớ rõ hiện tại đang mặc một cái áo cổ cao, hẳn là phải đem dấu vết đó che đi rồi chứ, từ khi nào bị lộ ra rồi?
Cậu còn chưa trả lời, Dịch Dữ Kiệt đã lo tự mình nghi ngờ nói: “Trong hai người bọn họ chỉ có một người sẽ làm như vậy, là Hứa Uyên đúng không? Tiểu tử kia phải đi khẳng định sẽ ở trước mặt em giả bộ đáng thương.”
Cù Tầm Dương: “...”
Không thể không nói, bốn người bọn họ vẫn là rất hiểu biết lẫn nhau.
Khóe mắt Dịch Dữ Kiệt hạ xuống: “Bảo... Khụ, Dương Dương, em có thể cũng đáng thương đáng thương anh một chút được không?”
“Em không biết đâu, anh ngốc ở bệnh viện, mỗi ngày đều ngóng trông em tới thăm anh.”
“...”
Cù Tầm Dương vẫn là thỏa hiệp, “Tôi giúp anh khai thông, anh cũng đừng vẫn luôn ăn vạ ở bệnh viện.”
Trước mắt Dịch Dữ Kiệt sáng ngời, “Là làm tình sao?”
Cù Tầm Dương: “Không phải!”
Khóe mắt Dịch Dữ Kiệt lại hạ xuống, bất quá hắn vẫn không buông tha hỏi một câu: “Vậy có thể hôn môi không a?”
Cù Tầm Dương nói: “Không được!”
“... Được rồi.”
Dịch Dữ Kiệt chủ động cầm tay Cù Tầm Dương.
Sau khi hai bên thành lập tinh thần liên kết, tinh thần lực của Cù Tầm Dương liền chậm rãi chảy vào trong thân thể Dịch Dữ Kiệt.
Hiện tại tinh thần lực của Dịch Dữ Kiệt vẫn còn ổn định, lần đó ở bên ngoài hắn trộm nắm tay cậu cũng coi như là mượn cơ hội đó khai thông, cho nên lần này chủ yếu là giúp Dịch Dữ Kiệt trị liệu chân bị thương.
Cù Tầm Dương hỏi: “Các anh khi nào trở về?”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Khi nào em nguyện ý đi theo chúng tôi.”
Cù Tầm Dương lặng im một lát, nói: “Tôi thích nơi này.”
Dịch Dữ Kiệt trong nháy mắt hoảng loạn, “Em không muốn cùng chúng tôi trở về sao?”
Cù Tầm Dương nói: “Tôi cảm thấy sinh hoạt ở nơi này rất tự do.”
Dịch Dữ Kiệt nho nhỏ kháng nghị: “Nhưng chúng tôi cũng không có hạn chế tự do của em a Dương Dương.”
Cù Tầm Dương nói: “Tôi nói không phải là tự do thân thể, mà là ở bên cạnh các anh tôi chưa từng có quyền lợi lựa chọn.”
Dịch Dữ Kiệt lập tức nói: “Anh bảo đảm, bọn anh về sau nhất định nhất định nhất định sẽ tôn trọng lựa chọn của em.”
Cù Tầm Dương: “Lựa chọn của tôi chính là không quay về.”
“... Vì sao a?” Dịch Dữ Kiệt bị nghẹn một chút, “Em vẫn còn giận chúng tôi có đúng không? Cho chúng tôi một cơ hội bồi thường đi Dương Dương, khi đó chúng tôi thật sự là nhận sai người, thật sự!”
Cù Tầm Dương giương mắt nhìn Dịch Dữ Kiệt chậm rãi hỏi: “Khi đó anh vì sao không đẩy ra Thẩm Sơ Trạch?”
Dịch Dữ Kiệt có chút sửng sốt, lập tức nghĩ đến Cù Tầm Dương hỏi cái gì, chột dạ không dám nhìn thẳng hai mắt cậu, ánh mắt né tránh trả lời: “Cái gì?”
Cù Tầm Dương bình tĩnh nói: “Anh biết tôi hỏi chính là chuyện gì.”
Dịch Dữ Kiệt đành phải thành thật trả lời: “Khi đó anh không nhận rõ được cảm tình của chính mình đối với em, cho nên làm ra một ít chuyện ngu xuẩn.”
Cù Tầm Dương hỏi: “Vậy, tại sao hiện tại lại nhận rõ?”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Bởi vì lúc trước cho rằng em đã chết, đoạn thời gian kia anh sống rất thống khổ.”
Cù Tầm Dương trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Cho nên là bởi vì mất đi mới cảm thấy tôi quan trọng?”
Dịch Dữ Kiệt lập tức gật đầu: “Đúng đúng...”
Cù Tầm Dương lại không cảm thấy vui vẻ, xen lời hắn: “Vậy nếu không phát sinh chuyện này? Nếu khi đó các anh cứu chính là tôi, vậy anh có phải đến bây giờ vẫn chưa nhận rõ tình cảm của chính mình không?”
Dịch Dữ Kiệt sửng sốt một chút, sau đó lập tức trả lời: “Nhưng Dương Dương, anh đích đích xác xác bởi vì mất đi em mà thống khổ hơn nửa năm, hiện tại cũng phi thường minh xác chính mình có cảm tình với em, cho nên cái giả thiết này không có ý nghĩa a bảo bối.”
Cù Tầm Dương nói: “... Được rồi, nhưng các anh đột nhiên thể hiện cảm tình như vậy làm tôi cảm thấy rất không chân thật.”
“Không phải đột nhiên thể hiện, anh kỳ thật từ rất sớm đã rung động với em, chỉ là anh... Anh...” Dịch Dữ Kiệt có chút bực bội gãi gãi tóc, “Dương Dương, là anh EQ quá thấp, anh chưa từng thích qua ai, cho nên đối mặt với cảm tình liền có chút trì độn.”
Cù Tầm Dương rũ mắt thấp giọng nói: “Nhưng lúc trước tôi rung động với anh, cũng là lần đầu tiên thích một người, nhưng khi đó tôi đã biết bản thân thích anh, cho nên tôi không hiểu, vì sao các anh không thể nhận rõ cảm tình của chính mình chứ?”
Dịch Dữ Kiệt lập tức từ trên giường ngồi dậy, chân hắn đã được Cù Tầm Dương khai thông trị liệu cho khôi phục không sai biệt lắm, cho nên hiện tại hành động so với lúc trước nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
“Cho nên bảo bối người đầu tiên em thích là anh?!!” Dịch Dữ Kiệt đã kích động đến quên mất Sở Tri Nam đang ở cửa, nắm chặt hai tay Cù Tầm Dương, khóe miệng do hưng phấn mà ức chế không được nâng lên.
Cù Tầm Dương lúc này mới phát giác bản thân lỡ miệng, mặt lập tức trướng đến đỏ bừng.
Cậu còn chưa kịp nói cái gì, Sở Tri Nam đã từ ngoài cửa đi vào, lạnh mặt đi đến bên cạnh cậu, đem tay cậu từ trong tay Dịch Dữ Kiệt kéo ra, nâng chân hung hăng đạp lên giường bệnh một cái.
Giường bệnh dưới tác động mạnh mẽ đột nhiên bay ra ngoài, sau đó ‘ầm vang’ một tiếng nện lên trên tường, một phần giường thậm chí còn trực tiếp đâm vào trong tường, có thể thấy Sở Tri Nam đá có bao nhiêu dùng sức.
Trước khi giường bệnh đụng vào tường, Dịch Dữ Kiệt đã lắc mình nhảy xuống.
Trong phòng bệnh bị cái giường bệnh kia đụng cho một mảnh hỗn độn, chai lọ rơi đầy đất, Dịch Dữ Kiệt nhìn Sở Tri Nam hừ cười một tiếng, “Sở Tri Nam, cậu không phục lắm đi?”
Sở Tri Nam mặt không biểu tình, “Là cậu tự tìm đánh.”
“Ha hả, đừng giả bộ.” Dịch Dữ Kiệt tốc biến một cái đi đến trước mặt bọn họ, một phen nắm cổ áo Sở Tri Nam, “Cậu mẹ nó chính là ghen ghét tôi là mối tình đầu của Dương Dương, đừng cho là tôi không biết.”
“Muốn đánh nhau tôi phụng bồi, đừng mẹ nó lấy cớ!”
Sở Tri Nam bắt lấy cổ tay Dịch Dữ Kiệt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trầm giọng nói: “Được.”
Sóng năng lượng quanh thân bọn họ nháy mắt nổ tung, hai cỗ tinh thần lực đỏ vàng ở trong không khí va chạm lẫn nhau, thậm chí phát ra tiếng điện giật ‘tư lạp tư lạp’.
Lúc này hộ sĩ bên ngoài cũng đi vào, thấy thảm trạng trong phòng bệnh liền phát ra tiếng kinh hô, sau đó lại bị khí thế đối chọi gay gắt giữa Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam dọa sợ, che miệng sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Dừng tay, đừng náo loạn.” Cù Tầm Dương nhanh chóng tiến lên phân biệt bắt lấy cổ tay hai người, “Muốn đánh thì rời khỏi khu an toàn này rồi đánh!”
Tuy rằng Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam đã lập tức thu hồi năng lượng, nhưng cánh tay Cù Tầm Dương vẫn bị phỏng.
“Phiền các anh nhìn tình huống nơi này một chút được không? Nơi này là bệnh viện! Có thể đừng đột nhiên nổi điên như vậy được không!” Tuy rằng những lời này là mắng hai người, nhưng Cù Tầm Dương chỉ nhìn Dịch Dữ Kiệt, giống như càng thêm trách cứ hắn.
Dịch Dữ Kiệt phi thường ủy khuất, “Rõ ràng là hắn khiêu khích anh trước.”
Cù Tầm Dương tức giận không muốn nói chuyện.
Sở Tri Nam nắm lấy cánh tay bị phỏng của Cù Tầm Dương, nhíu mi: “Anh mang em đi xử lý vết thương.”
Dịch Dữ Kiệt lập tức nói: “Anh cũng đi.”
Cù Tầm Dương lắc đầu cự tuyệt: “Anh vẫn là đừng đi theo, các anh mỗi lần đứng cạnh nhau lại xuất hiện tình huống kia, tôi thật sự không an tâm.”
Lần này Dịch Dữ Kiệt biến thành cún bự bị chủ nhân vứt bỏ, ủy khuất đến bả vai đều xụ xuống.
Sở Tri Nam không để hộ sĩ giúp cậu xử lý vết thương, mà đi đến bàn trị liệu tự mình giúp cậu xử lý.
Sở Tri Nam một bên giúp cậu bôi thuốc, một bên nói: “Tầm Dương, em lần sau không được tùy tiện đụng vào chúng tôi như vậy.”
Cù Tầm Dương trả lời: “Tôi cho rằng chỉ có Hứa Uyên sẽ làm ra loại chuyện này, không nghĩ tới anh cũng sẽ xúc động như vậy.”
Tay Sở Tri Nam dừng một chút, sau đó trầm mặc tiếp tục bôi thuốc cho cậu.
Cù Tầm Dương nói: “Tuy rằng nơi này không hạn chế sử dụng siêu năng lực, nhưng cũng không thể giống như các anh tùy ý phóng thích phá hư như vậy đi?”
“Nhớ bồi thường cho bệnh viện.”
Sở Tri Nam trầm thấp đáp lại: “Đã biết.”
Trước kia bọn họ chưa bao giờ vừa động vào đã ẩu đả như vậy a, Cù Tầm Dương cảm thấy rất đau đầu.
Lúc này Sở Tri Nam đột nhiên mở miệng hỏi: “Dịch Dữ Kiệt thật sự là người đầu tiên em thích?”
Cậu do dự một lát, vẫn là gật đầu thừa nhận.
Sở Tri Nam hỏi: “Tại sao lại là hắn?”
Cù Tầm Dương suy nghĩ một chút, “Có thể là lần đó anh ta cứu tôi, làm cho tôi cảm thấy rất tuấn tú đi.”
Sở Tri Nam lại hỏi: “Lần nào?”
Cù Tầm Dương nói: “Từ, rất sớm...”
Sở Tri Nam nói: “Cho nên em từ rất sớm đã thích hắn.”
Cù Tầm Dương: “...”
Không nghĩ tới Sở Tri Nam lại bắt được cái trọng điểm này.
Sở Tri Nam hỏi: “Cho nên, bởi vì hắn anh hùng cứu mỹ nhân, em liền rung động với hắn đúng không?”
Cù Tầm Dương nói: “Ngạch... Xem như vậy đi.” Bất quá hẳn là không phải cứu mỹ nhân chứ?
Sở Tri Nam cười một cái, “Được, anh đã biết.”