Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 77: Suy đoán




Edit by Náppu
*
Nửa năm? Cậu cư nhiên đã ở trong hố đen ngây người nửa năm? Nhưng Cù Tầm Dương cảm thấy bản thân giống như cũng không có ngốc trong đó bao lâu.
Lý Lâm nhìn cậu sững sờ, có chút do dự mở miệng: "Cái kia Tầm Dương... Nhóm lính gác của cậu đều hy sinh sao?"
Hắn cho rằng nếu Cù Tầm Dương bị nhốt ở trong hố đen, vậy khẳng định lính gác của cậu đều đã hy sinh.
Kết quả Cù Tầm Dương sắc mặt cứng đờ, cảm xúc dùng mắt thường có thể thấy được suy sút đi, trầm mặc nửa ngày trả lời: "Bọn họ đi cứu người bọn họ thích đem tôi vứt bỏ."
Lý Lâm ngẩn ra một chút, sau đó lửa giận nháy mắt từ ngực xông lên đại não, mặt lập tức giận đến đỏ bừng, "Mấy lính gác kia của cậu cư nhiên cũng mẹ nó là cẩu không có lương tâm?! Bọn họ có thể làm ra loại chuyện này? Tôi mẹ nó vẫn luôn cho rằng bọn họ là người đàng hoàng."
Lý Lâm ở trong ấn tượng của Cù Tầm Dương vẫn luôn là hình tượng dịu ngoan ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên cậu thấy Lý Lâm thô bạo mắng chửi người, còn... Còn rất MAN, làm cậu có chút cảm động.
Cù Tầm Dương nhanh chóng trấn an Lý Lâm: "Đều đã qua, vốn dĩ cho rằng bản thân nhất định sẽ chết, nhưng tôi hiện tại xem như trọng sinh a, cho nên sẽ không lại vì bọn họ mà thương tâm khổ sở."
Lý Lâm nhìn cậu, sau đó thở dài thật sâu.
Đúng lúc này, Cù Tầm Dương đột nhiên thấy một người thân hình cao lớn đi tới chỗ bọn họ bên này, chờ sau khi thấy rõ đối phương là ai, cậu lộ ra biểu tình phi thường kinh ngạc, sau đó tầm mắt không ngừng ở trên người Lý Lâm cùng Lai Đức di chuyển qua lại.
Lai Đức chỉ liếc mắt nhìn Cù Tầm Dương một cái, sau đó nhìn Lý Lâm mở miệng: Lâm, vừa nãy nghe thấy cảm xúc của em rất kích động, đã xảy ra chuyện gì sao?
Lý Lâm liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí cực kỳ bình đạm trả lời: Không có gì.
Lai Đức tiếp tục nói: Cậu ta không phải là dẫn đường Châu Á lúc trước sao, như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?
Lý Lâm bói: Tình huống có chút phức tạp, trở về rồi nói sau.
Lai Đức nói được.
Sau đó Cù Tầm Dương liền thấy Địch Tư cùng Hách Bá cũng đều lại đây.
Cho nên Lý Lâm là cùng ba người bọn họ làm nhiệm vụ? Hắn lại trở về bên cạnh ba người bọn họ?
Cù Tầm Dương có chút không hiểu được, cậu cho rằng Lý Lâm đời này sẽ không tha thứ cho bọn họ, nhưng hiện tại... Này lại là tình huống như thế nào?
Cho nên cậu vẫn không nhịn được hỏi: "Bọn họ, ngạch, anh lại cùng bọn họ ở bên nhau sao?"
Lý Lâm gật đầu: "Chuyện của tôi cùng bọn họ sẽ chậm rãi nói cho cậu, cậu hiện tại tính như thế nào, muốn cùng tôi trở về khu an toàn không?"
Cù Tầm Dương nói: "Tôi cũng không có chỗ nào để đi, chỉ có thể cầu anh thu lưu tôi."
Lý Lâm mỉm cười: "Rất vui lòng."
Trên đường đi mấy người Địch Tư cùng Lý Lâm nói chuyện gì cậu đều nghe không hiểu, nhưng có thể nhìn ra thái độ bọn họ đối với Lý Lâm biến hóa rất lớn, có thể nói là phi thường ân cần, ngược lại phản ứng của Lý Lâm vẫn luôn không mặn không nhạt.
Hồi tưởng lúc trước thái độ của bọn họ đối với Lý Lâm đủ loại lạnh nhạt, lại xem hiện tại tương phản, thật đúng là phát triển làm người ta không tưởng được.
Cù Tầm Dương đi theo Lý Lâm ngồi máy bay về tới khu an toàn của bọn họ.
Còn tốt lộ trình không dài, chỉ là say máy bay vẫn làm cậu rất thống khổ, nhưng lần này cậu chỉ cố gắng chịu đựng.
Không có thuốc cũng không có việc gì, chỉ là thống khổ ngắn ngủi, cậu có thể chịu đựng được.
Mặc kệ là say máy bay, hay là cái gì khác...
Mấy người Địch Tư đem Lý Lâm cùng cậu đưa đến bên ngoài một dãy biệt thự nhỏ, sau đó bọn họ phân biệt nói với Lý Lâm mấy câu, sau đó liền lái xe rời đi.
Cù Tầm Dương mới biết được Lý Lâm là ở một mình, "Anh không ở cùng bọn họ sao?"
"Không có, sau khi ba mẹ mất tôi vẫn luôn ở một mình." Nói xong Lý Lâm nghĩ đến cái gì hừ cười một cái: "Trước kia thật ra rất muốn ở cùng bọn họ, bọn họ không muốn, hiện tại bọn họ muốn ở cùng tôi, tôi lại không muốn."
"Nga, cho nên anh vẫn chưa tha thứ cho bọn họ."
"Đương nhiên, tôi hận chết bọn họ."
Sau khi vào nhà, Lý Lâm hỏi cậu có đói bụng không.
Lúc này Cù Tầm Dương mới phát giác bản thân thật sự rất đói bụng.
Lý Lâm đi làm cơm, sau khi cùng cậu ăn xong, lại nói cậu trước đi ngủ một giấc, "Tôi cũng có chút mệt, chờ tỉnh ngủ chúng ta lại nói tiếp những gì cậu đã trải qua trong hố đen khi nãy ở trên xe."
Cù Tầm Dương gật đầu, Lý Lâm đem cậu đưa tới phòng trên lầu hai dành cho khách, "Phòng này cho cậu, về sau cậu sống cùng tôi đi, có thể chứ?"
"Như vậy không thể tốt hơn, bất quá tôi có thể vẫn luôn lưu lại nơi này không? Khu an toàn này có quy củ gì hay không?"
Lý Lâm cười nói: "Đừng lo lắng, cậu là dẫn đường cấp A, bọn họ sẽ phi thường hoan nghênh cậu lưu lại."
Cù Tầm Dương an tâm.
"Được rồi, cái gì cũng đừng nghĩ, trước ngủ một giấc đi, tủ quần áo có nội y tôi chưa dùng cùng vài món quần áo, cậu trước tạm thời mặc đỡ một chút, chờ ngày mai tôi mang cậu đi mua đồ dùng sinh hoạt mới."
Cù Tầm Dương nói cảm ơn.
Lý Lâm nói cậu về sau không cần lại cùng hắn nói hai chữ này, bằng không hắn sẽ tức giận.
Cù Tầm Dương nói đã biết.
Lý Lâm trở về phòng chính mình.
Phòng này hoàn toàn là phong cách phương Tây, tuy rằng trang hoàng giản lược nhưng bố trí thật sự ấm áp.
Cù Tầm Dương tắm rửa xong đi ra, nằm lên trên giường phát ra cảm thán thoải mái, ở trong hố đen phiêu đãng lâu như vậy, hiện tại có thể nằm xuống cảm giác thật tốt.
Toàn bộ thân thể nằm xuống giường đôi giống như là rơi vào đám mây, thoải mái đến mức làm Cù Tầm Dương cái gì cũng không muốn nghĩ.
Lúc trước sau khi ngủ qua giường của Dịch Dữ Kiệt cậu vẫn luôn muốn đổi một chiếc giường khác, chỉ là không có nói ra, không nghĩ tới cuối cùng cư nhiên dưới hình thức này có được một chiếc giường mới.
Cù Tầm Dương cũng không biết nên hình dung tâm tình hiện tại của bản thân như thế nào.
......
"Cho nên một đầu khác của hố đen là hang ổ của quái vật? Những quái vật đó là sinh vật ngoài hành tinh? Như vậy hố đen xuất hiện là do quái vật ngoài hành tinh muốn xâm lược bá chiếm địa cầu của chúng ta."
"Tôi cũng không biết có phải là quái vật ngoài hành tinh xâm lấn hay không, nhưng nơi đó tuyệt đối không giống như là địa phương ở địa cầu của chúng ta."
"Nếu cậu thấy đều là sự thật, vậy có khả năng đây chính là phát hiện quan trọng có thể thay đổi tương lai của nhân loại chúng ta, Tầm Dương, cậu thật đúng là bảo bối."
"Chính là tôi không biết cụ thể thế nào mới có thể thuận lợi thông qua bên kia hố đen, tôi là bị não tinh nuốt sau đó tiến vào, nhưng tôi không thể xác định có phải bị nuốt là có thể tới hành tinh kia hay không, nếu không phải phương thức chính xác, bị não tinh khác nuốt vào mà chết... Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lý Lâm lặng im một lát, sau đó nói: "Chuyện này tôi sẽ báo lên trên, mặc kệ thế nào, đây đều là một phát hiện phi thường trọng yếu, tôi nghĩ chúng ta có thể nghiên cứu ra một biện pháp khác, có khả năng quá trình sẽ rất thảm thiết, nhưng còn có gì có thể so với tận thế hiện tại thảm hại hơn đâu? Nếu tiêu diệt cơ thể mẹ kia là có thể làm cho hố đen cùng quái vật hoàn toàn biến mất, chúng ta cho dù căng da đầu cũng phải cố gắng."
Cù Tầm Dương nói: "Anh nói rất đúng."
Nếu bọn họ sinh ra ở thời đại này, trở thành lính gác cùng dẫn đường, vậy bọn họ nhất định phải đeo trên lưng trách nhiệm cùng sứ mệnh của thời đại này.
"Hơn nữa tôi cảm thấy trước kia suy nghĩ của chúng ta có khả năng đều quá rập khuôn, có lẽ hố đen cũng không đơn giản như chúng ta tưởng tượng."
Lý Lâm hỏi: "Sao lại nói như thế?"
Cù Tầm Dương nói: "Tôi hoài nghi hố đen có khả năng cũng không phải giống như chúng ta quy định có mấy loại thì chính là mấy loại như vậy, nó có lẽ có thể từ loại hai biến thành loại ba, loại ba biến thành loại bốn? Trước mắt tôi không rõ ràng lắm nó chỉ có thể từ cao biến thấp, hay là cũng có thể từ thấp biến cao, nhưng tôi cảm thấy có khả năng chúng ta cho rằng đã đóng lại hố đen, nhưng trên thực tế cũng không phải, nó chỉ là tạm thời đóng lại, sau đó lần sau sẽ lại lần nữa xuất hiện."
Lý Lâm nói: "Ý của cậu là, hố đen loại ba lần này chúng tôi đóng lại chính là hố đen loại hai lần trước vây khốn cậu, chúng nó là cùng một cái?"
Cù Tầm Dương gật đầu: "Bằng không nên làm sao giải thích tôi từ trong hố đen lần này đi ra đây?"
Lý Lâm hỏi: "Có thể là do cái xúc tua kia đem cậu đẩy ngã vào hố đen khác không?"
Cù Tầm Dương nóii: "Tôi có thể xác định tôi vẫn luôn ở trong cùng một cái lốc xoáy, không có đổi vị trí, nhưng hiện tại đây cũng chỉ là suy đoán của tôi, tôi chính là cảm thấy hố đen hẳn là không phải giống chúng ta tưởng tượng, đương nhiên cũng có thể là tôi suy nghĩ nhiều, bất quá có thể khẳng định hố đen đại khái chính là cây cầu để quái vật ngoài hành tinh thông đến địa cầu."
Lý Lâm như suy tư gì đó, "Tôi cảm thấy suy đoán của cậu không nhất định là không có khả năng, đợi chút nữa tôi đi đến cục quản lý, sẽ báo lại toàn bộ cùng phía trên."
"Tầm Dương cậu quá giỏi a, nếu nhân loại thật sự bởi vì vậy có thể thuận lợi tiêu diệt hố đen cùng quái vật, vậy cậu chính là anh hùng có công lớn nhất cứu vớt toàn nhân loại."
Mặt Cù Tầm Dương đều bị khen đến đỏ bừng, "Anh đừng nói như vậy, tôi nhận không nổi."
Lý Lâm cười nói: "Tôi nói nghiêm túc a."
Cù Tầm Dương nói hắn nhanh chóng dừng lại.
Lý Lâm cười rất vui vẻ.
Cù Tầm Dương đổi đề tài: "Anh, còn chưa nói cho tôi, sau khi anh nhảy vực phát sinh chuyện gì, cùng bọn họ sao lại thành thế này a?"
Nhắc đến mấy người Địch Tư, Lý Lâm liền không cười nữa.
Cù Tầm Dương sợ hắn không vui lập tức nói: "Ngạch, anh nếu không muốn nói cũng không sao."
Lý Lâm lắc đầu: "Không có việc gì, tôi chỉ đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu."
Lý Lâm nói lúc hắn từ trên vách núi nhảy xuống đích xác bị mặt nước làm cho hôn mê, tỉnh lại liền phát hiện bản thân không biết trôi vào nơi nào trên bờ.
Phát hiện bản thân như vậy mà cũng không chết, hắn cũng rất kinh ngạc, sau đó hắn liền suy nghĩ cẩn thận, nếu ông trời đã không cho hắn chết, vậy hắn không nên lại vì ba người kia mà thương tổn chính mình.
Lúc Lý Lâm muốn đứng lên rời đi nơi đó, lại phát hiện cẳng chân trái chính mình rất đau, sau đó thấy phía trên có một miệng vết thương sâu đến có thể thấy được xương cốt, đại khái là bị thứ gì trong dòng sông cắt trúng.
Ngay lúc hắn không biết nên làm gì bây giờ, lại gặp được một tiểu đội lính gác, bọn họ vừa lúc tới bên này tuần tra, sau đó liền cứu Lý Lâm.
Cù Tầm Dương nói: "Nhưng lúc anh nhảy xuống, Địch Tư cũng lập tức nhảy xuống theo, như vậy cư nhiên cũng không cứu được anh sao?"
Lý Lâm cười lạnh: "Có khả năng bọn họ cùng tôi không có duyên phận đi, không chừng khi đó cho dù ở gần tôi trong gang tấc, bọn họ có khả năng cũng tìm không thấy tôi."
Lý Lâm nói sau khi hắn được đội lính gác kia đưa tới khu an toàn của bọn họ, ở nơi đó ngây người khoảng một tháng, mấy người Địch Tư đã tìm đến.
"Sau đó anh đi theo bọn họ trở lại sao?"
"Bọn họ quỳ gối trước mặt tôi nói yêu tôi."
Chỉ bởi vì như vậy?
Nhưng lúc trước trở về Lý Lâm không phải nói bản thân hận chết bọn họ sao?
Bất quá có yêu mới có hận, tựa như cậu là triệt triệt để để hết hy vọng, đối với bốn người kia đến hận cũng không có.
Bốn người bọn họ đại khái cũng sẽ không đi tìm cậu, hẳn là đều cho rằng cậu đã chết đi? Cho nên bọn họ hiện tại đại khái đang cùng Thẩm Sơ Trạch khoái hoạt vui sướng hạnh hạnh phúc phúc sinh hoạt ở bên nhau đi.
Ha hả.
"Sau khi thương tổn tôi như vậy, bọn họ cư nhiên còn có mặt mũi nói yêu tôi, bọn họ cũng thật làm tôi ghê tởm."
Thanh âm Lý Lâm lôi suy nghĩ của cậu trở lại, "Ngạch... Nếu như vậy, anh vì sao vẫn trở lại?"
Lý Lâm nói: "Bởi vì quá hận, tưởng tượng đến bọn họ để tôi gặp nhiều đau khổ như vậy, liền không muốn buông tha bọn họ, muốn đòi lại từ bọn họ từng thứ một, nếu bọn họ cầu muốn được tôi tha thứ, tôi đây cũng không ngại nuôi ba con cẩu biết nghe lời."
Cù Tầm Dương hỏi: "Vậy Louis đâu?"
Ánh mắt Lý Lâm tối sầm lại: "Không biết, từ lúc tôi trở về đến bây giờ cũng không có gặp lại hắn."
Cù Tầm Dương nói: "Vậy sao, lúc trước thời điểm tôi rời đi đã đem chuyện Louis hãm hại anh nói cho bọn họ, tôi nói bọn họ nhất định phải trừng phạt Louis, cho nên có thể là bọn họ đã làm cái gì với Louis hay không?"
Lý Lâm nói: "Không biết, cũng có khả năng đi."
"Bất quá bọn họ đã nói với tôi cậu đem bọn họ mắng to một tràng, còn tức đến ngất đi, bọn họ còn nói bọn họ nghe không hiểu, vẫn là lính gác của cậu... Phiên dịch lại."
Khi đó mắng cái gì đến bản thân Cù Tầm Dương cũng quên mất, cậu ho khan một tiếng, "Khi đó tôi cho rằng anh đã chết, quá tức giận, hình như còn đánh Hách Bá nữa, hắn hẳn là không ghi thù với tôi đi?"
Hốc mắt Lý Lâm chậm rãi phiếm hồng, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, "Tầm Dương, có thể lại lần nữa gặp được cậu thật tốt quá, cậu không có việc gì cũng thật sự tốt quá."
Cù Tầm Dương cũng bị cảm xúc của Lý Lâm ảnh hưởng đến, mang theo nghẹn ngào rất nhỏ, "Tôi cũng vậy a, anh còn sống, tôi còn có thể lại lần nữa gặp được anh, thật sự tốt quá."
Lý Lâm ôm lấy bả vai Cù Tầm Dương, thân mình nghiêng về trước một nửa ôm lấy cậu, chảy nước mắt nói: "Tầm Dương, thực may mắn có thể cùng cậu trở thành bằng hữu, cậu chính là bằng hữu tốt nhất của tôi."